"Chú, xong rồi đó ạ, lưng chú có đỡ đau chút nào chưa ạ?" Yeonjun rụt rè lên tiếng. Em không có kinh nghiệm trong việc này, sợ xoa bóp sai chỗ, hoặc dùng lực không đúng lại khiến chú đau thêm.
Chú thương em như thế, có đau cũng không nỡ mắng, có khi còn cố chịu đựng. Như vậy thì thật không được.
Soobin không quay lại nhìn em, khoé miệng khẽ nhếch lên vô cùng thoả mãn. Hắn biết Yeonjun đã rất nhẹ nhàng và tỉ mỉ rồi. Chỉ cần hắn hơi kêu hoặc rướn người một chút liền ý thức được bản thân đang dùng lực hơi quá, nhanh chóng nhẹ nhàng trở lại. Cả quá trình tuy có chút vụng về, nhưng không đáng trách.
"Chú, đau sao ạ? Sao chú không nói gì...?"
Đến tận lúc ấy hắn mới quay lại, đối diện với em, khẽ cốc nhẹ một cái trên trán người đối diện rồi mới từ tốn đáp lời.
"Thật ra tôi vốn không giận em chuyện hôm qua em uống quá nhiều. Chỉ là, phải chú ý đến sức khoẻ và an toàn của bản thân một chút. Đó là ở nhà của Miyeon, tôi còn có thể kịp thời đến đón em. Nhưng nếu là ở chỗ khác, hoặc một người khác ít đáng tin hơn, vậy phải làm sao đây?"
"Hơn nữa, em say rất ngoan, cũng không có làm gì kì lạ đâu. Đừng lo."
Sao chú đoán được mình nghĩ gì vậy nhỉ? Yeonjun âm thầm thắc mắc.
"V-vậy đêm qua, em có lỡ miệng nói điều gì không nên nói không ạ...?" Đây chính là điều Yeonjun muốn biết nhất. Khi say lí trí sợ là sớm đã trôi dạt về phương nào rồi, nhỡ nói ra điều gì đó thì thật khó xử.
"Em bảo tôi là đồ đáng ghét." Soobin bình thản đáp, trên mặt không có chút biểu cảm gì.
"D-dạ?" Yeonjun nghe xong liền ước bản thân biến mất ngay bây giờ. Cả mặt em trở nên đỏ bừng, uống rượu thật tai hại, sau này sẽ không đụng đến nữa.
"Tại sao trong lòng khó chịu lại không nói ra?" Hắn bất ngờ lên tiếng, hỏi một câu dường như chẳng hề ăn khớp với chủ đề cả hai đang nói tới.
Nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng em cũng biết chú đang đề cập tới cái gì. Đây không biết là lần thứ bao nhiêu trong ngày Yeonjun tự hứa với mình sau này sẽ không bao giờ đụng vào thứ đồ có cồn ấy nữa.
"Chú..."
"Tôi không có ý trách móc gì cả, em biết điều đó mà. Tôi chỉ không muốn em phải ôm những cảm xúc đó một mình thôi."
"Nh-nhưng em quen rồi..."
"Đó chính là điều tôi không muốn nghe nhất đấy Yeonjun ạ. Trước đây em chỉ có một mình, nhưng bây giờ em không vậy nữa. Tôi không muốn em quen, càng đau lòng vì em đã quen. Giờ em có tôi ở bên cạnh, tại sao vẫn giữ trong lòng? Tôi sẵn sàng nghe em nói mà?"
"Em sẽ trở nên thật ích kỷ nếu nói em không muốn chú ăn tối cùng vị hôn phu của chú. Tuy em buồn, nhưng điều đó là không nên. Em biết chú khó xử, cũng biết mình không nên cảm thấy khó chịu hay thậm chí là ghen tị với cô ấy, nhưng em..."
"Tôi xin lỗi, đừng khóc, đừng khóc mà. Đúng là trong tình huống này, cả hai phía đều tiến thoái lưỡng nan, khó bề trọn cả đôi đường. Nhưng em có thể nói với tôi mà, ít nhất thì cũng đừng dồn nén những cảm xúc ấy. Chúng ta có thể chia sẻ nó với nhau, được chứ?"
BẠN ĐANG ĐỌC
/SOOJUN/ destin ꕥ彡
FanfictionYeonjun trở thành trẻ mồ côi sau một biến cố của gia đình và vô tình được Soobin nhận nuôi. Từng cử chỉ chăm sóc, quan tâm của hắn lâu ngày khiến em rung động, nhưng Soobin sớm đã có vị hôn phu rồi.