Yeonjun xuống lầu, cảm giác như mình cứ quên quên thứ gì, nhưng tạm thời có nhiều thứ mới mẻ quá khiến em không nhớ ra luôn được. Bác giúp việc rất tốt với em, bác hỏi em muốn ăn gì, có dị ứng với gì không, khẩu vị của em như nào. Bác còn bảo rằng cậu chủ đối với em rất tốt, nên hãy quý trọng cậu ấy. Điều này thì em biết chứ, chú là người đã cứu em, đưa em ra khỏi nơi tăm tối cô quạnh đó, em nhất định sẽ không quên điều này.
Ngay khi nhìn thấy món soup cà rốt trên bàn, em mới nhớ ra, rốt cuộc mình đã quên đi điều gì, Con thỏ bông của em đâu rồi?....
Có lẽ chú đã để nó lại cô nhi viện, hoặc cũng có thể do chính em làm rơi trên đường về đây, em không biết nữa, nhưng em đau lòng lắm. Con thỏ bông đó là món quà chính tay mẹ chọn cho em, cũng là thứ duy nhất liên quan đến mẹ của em mà em giữ lại được. Tất cả những thứ liên quan đến tiền tài vật chất, những người họ hàng xấu xa đó đều vơ vét sạch, không để lại cho em thứ gì. Ngay cả chiếc vòng tay bạc chẳng đáng giá trên cổ tay em cũng bị bọn họ lấy mất, họ bảo, tất cả đều là những gì gia đình em xứng đáng phải chịu.
Em không tin, một ngày nào đó em sẽ đòi lại tất cả. Nhưng bây giờ, em đang tự trách bản thân lắm, đến một con thỏ cũng không giữ nổi.... Nước mắt lăn dài, em cúi gằm mặt tiếp tục ăn cơm. Em không muốn để ai phát hiện ra rằng em đang khóc, em không muốn nhận được sự thương hại đến từ bất cứ ai. Với lại, sẽ chẳng ai hiểu được một con thỏ thì có gì quý giá, họ sẽ chỉ cười nhạo em vì tiếc thương thứ không có giá trị thôi.
Có tiếng bước chân, hình như chú về. Em quệt vội tay, lau đi hai hàng nước mắt ngẩng đầu lên chào chú. Nhưng em chỉ có thể che giấu những giọt lệ đó thôi, chứ đôi mắt cáo đỏ ửng thì không làm nó biến mất được. Soobin nhìn thấy thế liền ngồi xuống, miết nhẹ lên khoé mắt ướt, an ủi em.
"Yeonjun, em bé làm sao vậy? Đừng khóc, chú sẽ rất đau lòng, được chứ?" Lâu lắm rồi, chẳng có ai nói sẽ đau lòng vì em, Yeonjun nghe đến đó không những không nín mà còn được đà khóc to hơn. Em dang tay ra ôm lấy cổ chú, thút thít.
"Thỏ... Em làm mất thỏ bông rồi...."
"Chú, xin chú đừng ghét bỏ em, em không muốn yếu đuối như vậy, chỉ bởi, đó là thứ mẹ em để lại, em không muốn đánh mất nó..." Soobin lúc bấy giờ mới vỡ lẽ, em bé khóc đến thảm thương như vậy là do thức dậy không thấy thỏ bông đâu. Hắn cũng thật vô tâm, rõ ràng thấy em ôm khư khư thỏ bông ngay từ lúc vẫn ở cô nhi viện, cũng nên đoán ra thỏ bông rất quan trọng đối với em. Vậy mà mang thỏ bông đi giặt, cũng không nói với em một tiếng. Nhưng em bé cũng thật là, thỏ bông được các cô giúp việc mang đi giặt, nếu em hỏi thì sẽ có đáp án ngay mà, tại sao lại cúi đầu khóc một mình như thế chứ?
"Ai cũng thích một đứa trẻ ngoan, em không muốn bị chú bỏ lại..." Yeonjun nghe xong câu hỏi của hắn cũng không chịu ngẩng mặt lên, ngược lại rúc sâu hơn vào hõm cổ người lớn hơn, nhỏ nhẹ nói.
Soobin ngớ người, thì ra là vậy, bé con sợ khóc thì sẽ không được yêu thương nữa, nên ngay cả khi bất lực lắm, em cũng chỉ âm thầm mà bày tỏ như vậy. Không biết trước đây, đã có bao nhiêu lần em phải khóc một mình như vậy rồi?
BẠN ĐANG ĐỌC
/SOOJUN/ destin ꕥ彡
FanfictionYeonjun trở thành trẻ mồ côi sau một biến cố của gia đình và vô tình được Soobin nhận nuôi. Từng cử chỉ chăm sóc, quan tâm của hắn lâu ngày khiến em rung động, nhưng Soobin sớm đã có vị hôn phu rồi.