Thanh Bảo suy nghĩ, đã đến lúc phải trả Bùi Thế Anh về cho Hoàng Phi rồi!Thật ra, cậu có chút không đành lòng. Thế Anh ấm áp quá. Cho dù cậu không rõ ấm áp kia trong lòng anh là dành cho ai. Nhưng ít ra, thì cậu vẫn là người được nhận nó. Thanh Bảo sợ cảm giác bị bỏ rơi. Vì vậy, mặc dù hèn mọn mà bên cạnh anh dưới cái bóng của người khác. Nhưng cậu vẫn luôn giữ cho mình một khoảng cách nhất định. Để sau này, khi không thể ở bên nữa, cậu có thể dứt khoát mà rời đi trước, kiên quyết không để anh chủ động vứt bỏ mình. Đến khi đó, ít ra cậu cũng sẽ không vướng bận gì trong lòng!
Nhưng Bùi Thế Anh lại không cho cậu làm được điều đó, ít nhất là từ khi anh xuất viện. Anh trở nên dịu dàng, ngọt ngào với cậu. Đến mức nhiều lúc Thanh Bảo lầm tưởng rằng là sự cố gắng của cậu hình như đã được đền đáp rồi, hình như anh cũng có chút tình cảm với cậu.
Suy cho cùng, khi yêu một người, dù ít hay nhiều, ai chẳng có trong lòng một góc ích kỉ. Nói Thanh Bảo không tham lam muốn Bùi Thế Anh là của riêng mình là nói dối. Chỉ là cảm giác tự ti, nỗi sợ bị bỏ rơi đã lấn át mất lòng tham đấy rồi. Còn có, dù như thế nào, cậu vẫn luôn thật lòng muốn anh hạnh phúc. Con người ta chỉ hạnh phúc khi được ở bên cạnh người mình thật lòng yêu. Mà Trần Thiện Thanh Bảo, lại đâu phải người mà Bùi Thế Anh thật lòng yêu.
Vì vậy, khi Hoàng Phi trở về, cũng là lúc nên trả anh về vị trí vốn có của mình rồi!
.
"Ý cậu là, cậu cảm thấy vì Hoàng Phi quay về nên Thanh Bảo có vẻ tránh né cậu hơn?"
Vũ Ngọc Chương cầm cốc Brandy nhìn Bùi Thế Anh trầm ngâm ngồi bên cạnh. Anh đang nghĩ đến Thanh Bảo. Từ khi Hoàng Phi xuất hiện đến nay cũng đã hơn tuần rồi. Thanh Bảo luôn đi sớm về muộn. Đặc biệt tạo khoảng cách với anh hơn trước.
Chết tiệt!
Khó khăn lắm mới kéo cậu gần lại bên mình. Đến giờ lại thậm chí còn bị đẩy ra xa hơn trước!
"Rồi cậu định chọn ai? Đúng là cậu thừa nhận có tình cảm với Thanh Bảo, nhưng Hoàng Phi trước kia cũng đã từng hẹn hò hạnh phúc như thế, chẳng lẽ không còn lưu luyến gì hay sao?"
Bùi Thế Anh uống một ngụm rượu rồi quay sang nhìn Vũ Ngọc Chương, ánh mắt sắc lẹm.
"Đừng ví Thanh Bảo là sự lựa chọn, em ấy quan trọng hơn thế rất nhiều!"
Thêm nữa, bây giờ mọi thứ thay đổi rồi. Phải là Thanh Bảo có lựa chọn anh hay không?
Bởi vì, anh rất cần cậu!
Ngọc Chương nhìn thái độ nghiêm túc của thằng bạn mình, bĩu môi nhún nhún vai.
"Vậy thì nói với em ấy đi! Rằng em ấy quan trọng hơn thế rất nhiều!"
Ngọc Chương nhại lại đúng theo ngữ điệu của Thế Anh khi nãy. Phần là trêu trọc, phần cũng là đưa ra lời khuyên thật lòng. Vũ Ngọc Chương không giống Bùi Thế Anh, hắn đào hoa, lăng nhăng, còn có cả thèm chóng chán. Nhưng không có nghĩa hắn không tin trên đời này có thứ gọi là tình yêu, cũng như vì yêu mà có thể làm được tất cả!
BẠN ĐANG ĐỌC
『 Andray / Ver 』 Chúng Ta Yêu Nhau Xong Rồi!
FanficNếu như có thể quay về quá khứ, bạn sẽ làm gì? Nếu như có thể quay về quá khứ, Bùi Thế Anh nhất định sẽ không để đánh mất Trần Thiện Thanh Bảo thêm một lần nào nữa! ______✰✰✰______ ⚠️ CHUYỂN VER DƯỚI SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ Tác giả gốc @-_Soleil_- C...