Bảo Bảo có bảo bảo

1.3K 95 19
                                    

(*) Thiết lập ABO. Càn Nguyên Lý Tương Di x Trung Dung Phương Tiểu Bảo. Tình tiết OOC, xin thận trọng.

•••

Tâm tình Phương Tiểu Bảo gần đây hình như không được tốt.

Vốn dĩ sau khi tìm thấy Lý Liên Hoa, hắn đã suốt ngày đeo bám lấy y không rời nửa bước, giống như một chú cún con lẽo đẽo lò dò theo chủ động một cái là lo sợ bất an. Lý Liên Hoa chưa từng gặp Trung Dung nào biết làm nũng giống như hắn vậy, hơn nữa còn mau nước mắt, mỗi lần đối phương hai mắt đẫm lệ rủ rỉ rủ rỉ gọi tên y, y đều không tài nào kiềm chế được mình, trong lòng mềm mại tan ra thành vũng nước xuân ấm áp chỉ muốn tức khắc kéo tên nhóc kia vào lòng dỗ dành an ủi, hôn mấy cái, cắn mấy ngụm, dìm hắn trong mật ngọt cho xong.

Thường ngày trên mọi phương diện sinh hoạt Lý Liên Hoa đều chiều theo ý Phương Tiểu Bảo, cho nên thời điểm thấy hắn buồn bực bứt rứt, y nhất thời không giải thích được vấn đề nằm ở đâu. Hoặc là do lúc trên giường mình trêu chọc hắn hơi quá tay... Không phải đi? Phương Tiểu Bảo người này, ngoài miệng thì nức nở thẹn thùng, nhưng thân thể mỗi lần đều phản ứng vô cùng thoả mãn.

Buổi tối, sau khi thổi tắt ngọn nến duy nhất trong phòng, Lý Liên Hoa quay về nằm lên giường, hai bàn tay không an phận bắt đầu mò mẫm cảm thụ da thịt người thương. Phương Tiểu Bảo mê ngủ bị sờ không khỏi cựa quậy cựa quậy, gương mặt đỏ ửng làm bộ miễn cưỡng gạt gạt tay y, cổ họng phát ra âm thanh lầu bầu phản kháng. Lý Liên Hoa càng thích thú, cúi đầu toan cắn một ngụm lên khoả đậu đỏ trên ngực đối phương, không ngờ "cộp" một tiếng bị Phương Tiểu Bảo đẩy ngã, gáy va vào thành giường, còn kẻ gây ra thảm trạng kia nháy mắt đã chạy biến.

Lý Liên Hoa bị đập ong đầu, đợi sau khi định thần thì một tay xoa gáy, đứng dậy bước về phía Phương Tiểu Bảo sớm đã chạy xuống ngồi trong góc nhà: "Tiểu Bảo, sao vậy..."

"Oẹ..." Phương Tiểu Bảo với lấy chậu cắm đầu nôn khan, gân xanh trên cổ đồng loạt nổi lên, biểu tình vô cùng khổ sở. Lý Liên Hoa lo lắng ngồi xuống bên cạnh giúp hắn vuốt lưng, không quên dịu giọng an ủi: "Chậm thôi, chậm thôi."

Sau khi nôn xong, Phương Tiểu Bảo được đỡ quay về giường. Lý Liên Hoa thay hắn kéo lại y phục đã cởi một nửa, oán hận véo cái má phúng phính, nói: "Ăn linh tinh suốt ngày, biết hậu quả chưa? Hồ Ly Tinh cũng không háu ăn bằng ngươi."

Phương Tiểu Bảo thực mệt mỏi đáp: "Huynh đừng nhắc nữa, nghĩ đến đồ ăn ta lại buồn nôn đau đầu, oẹ..."

Lý Liên Hoa sửng sốt, không biết làm gì khác ngoài cười khổ, tiếp tục giúp hắn vuốt vuốt lưng.

Ban đầu cả hai đều cho rằng Phương Tiểu Bảo ăn linh tinh bị ngộ độc, dù sao trước đây không phải chưa từng xảy ra chuyện tương tự, cho nên không quá để tâm. Buổi sáng Lý Liên Hoa nấu một bữa cháo trắng củ cải thanh đạm, Phương Tiểu Bảo ăn được hai miếng rồi nuốt không nổi nữa, kết quả oẹ lên oẹ xuống cả ngày.

Bàn về chuyện chiều chuộng đứa cháu nhặt của Lý lâu chủNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ