(*) Bị độc Bích Trà tra tấn sắp chết Lý Tương Di x Thể chất thuần âm lô đỉnh Phương Tiểu Bảo. Độc giả xin thận trọng.
•••
"Lý Liên Hoa, bao nhiêu người tiếp bước nhau chỉ vì hy vọng huynh có thể sống tiếp, còn huynh thì sao? Huynh cứ như vậy coi rẻ mạng sống của chính mình ư?!"
Phương Tiểu Bảo trút xuống ngữ khí đầy nặng nề đối với người đang ngồi phía dưới, không ý thức được bả vai chính mình cũng đang thiếu khắc chế phát run lên. Từng giọt từng giọt lệ giống như thuỷ tinh chảy dọc xuống cằm rơi không rõ tung tích, sau khi nói xong câu đó, hắn cũng không tiếp tục om sòm lăn lộn, chỉ là đứng tại chỗ im lặng khóc không thành tiếng, gương mặt đỏ ửng tủi thân giống như một đứa trẻ vô vọng bị lạc đường.
Khung cảnh trước mắt dần trở nên nhạt nhoà, Lý Liên Hoa nhất thời không phân biệt được là do độc Bích Trà đã lan khắp toàn thân hay vì lệ nóng doanh tròng hoá sương che đi hai mắt. Y rất muốn đưa tay xoa mái tóc thiếu niên hòng an ủi, nhưng thân thể thật sự không còn dư chút sức nào, chỉ đành bất lực ngồi tại chỗ, khàn giọng nói: "Không phải ta coi rẻ mạng sống của chính mình, chỉ là năm đó Lý Tương Di từng nói, nhất định phải bảo vệ tốt từng người trong Tứ Cố Môn..."
"Phương Tiểu Bảo, đừng khóc, con đường phía trước dài như vậy, thiếu đi một kẻ như ta cũng không thành vấn đề gì..."
"Lý Liên Hoa." Phương Tiểu Bảo bỗng ngẩng đầu gạt nước mắt, giống như hạ quyết tâm đối với điều gì đó, "Bất luận phải trả cái giá đắt như thế nào, ta cũng sẽ giúp huynh sống tiếp."
"Ta nhận người đồ đệ này đúng là không uổng công..."
Lý Liên Hoa gian nan mỉm cười, trông thấy Phương Tiểu Bảo bước về phía cửa "két" một tiếng khoá chặt lại, cũng chặn luôn cả ánh nắng chiều bên ngoài. Lỗ hổng chưa được tu sửa trên tường nhà vô tình để lọt vài tia sáng, đợi thị giác tích cực làm quen được với bóng tối, có thể lờ mờ hình dung ra mọi chuyển động xung quanh. Phương Tiểu Bảo quay về bên giường liền không nói không rằng ra tay điểm huyệt Lý Liên Hoa, sau đó loạt soạt bắt đầu giúp y cởi xuống từng lớp y phục.
Cơ thể Lý Liên Hoa đông cứng, ngữ khí hoang mang: "Phương Tiểu Bảo, ngươi muốn làm gì?"
Chỉ là đối phương cũng không cho y câu trả lời y muốn. Phương Tiểu Bảo cởi sạch quần áo của Lý Liên Hoa xong, đặt y nằm ngay ngắn trên giường lại thẳng lưng bắt đầu thoát ly kinh trang gấm vóc trên người. Lý Liên Hoa cực lực khắc chế không đưa mắt nhìn sang nhưng âm thanh vải mềm rơi xuống đất lại giống như hồi chuông chói tai đánh vào não bộ. Qua một hồi im lặng, thiếu niên rốt cuộc có động tác tiếp theo. Phương Tiểu Bảo trèo lên trên giường, hai chân thon dài xứng bên hông Lý Liên Hoa, toàn bộ thân thể loã lồ quỳ phía trên người y khiến tất thảy cảnh xuân lộ rõ.
Lý Liên Hoa nhìn không chớp mắt, rất nhanh vành tai da mặt đều biến đỏ như máu. Mắng không được, hỏi không nên lời, chỉ có thể im lặng chờ đợi đối phương giải thích. Phương Tiểu Bảo cũng đồng dạng thẹn không chịu được, nhưng hắn từ lâu đã hạ quyết tâm, bèn cứ thế đưa lên hai ngón tay cho vào miệng bắt đầu liếm láp. Ngón giữa và ngón áp út thon dài được cánh môi hồng đào o bế chẳng bao lâu trở nên ướt sũng, theo bụng một đường đi xuống, lần ra phía sau ngọc hành rất nhanh đụng đến trên âm huyệt non mềm. Nơi đáng lẽ không nên có trên người một nam nhân ấy, từ khi sinh ra vẫn cực ít bị động chạm, bản thân hắn đương nhiên cũng chẳng có bao nhiêu kỹ xảo, chỉ biết lung tung trúc trắc dùng đầu ngón tay bắt đầu xoa ấn mài nghiền.
BẠN ĐANG ĐỌC
Bàn về chuyện chiều chuộng đứa cháu nhặt của Lý lâu chủ
FanfictionĐồng nhân văn Liên Hoa Lâu (bản truyền hình). CP: Lý Liên Hoa (Lý Tương Di) x Phương Tiểu Bảo (Phương Đa Bệnh). (*) Báo mìn 1: Viết vì đam mê. Chủ nhà mắc bệnh đãng trí nhẹ, nếu vô tình nhớ sai tên nhân vật tuyến phụ hoặc địa danh, mong được độc gi...