Chương 34

1.3K 174 8
                                    

🌺🦁🐰🌺

Bánh xe vẫn luôn xoay tròn "kẽo kẹt kẽo kẹt", cơn gió thổi qua ô cửa sổ nghiêng sắc bén như mũi tên, nhưng bên trong xe lại ấm áp, chiếc gối tơ vàng êm ái trải khắp xe, bên cạnh thảm trắng viền lông vũ bày một chiếc bàn trà nhỏ, đặt trên mặt bàn gỗ lim là một ngọn đèn ngọc đang đốt hương an thần.

Khói bay lên thoang thoảng, nam nhân chống đầu hơi mơ màng sắp ngủ, tóc đen rũ xuống che nửa khuôn mặt tuấn dật, xe dừng lại, lông mi khẽ nhúc nhích, bên ngoài truyền đến giọng nói.

"Công tử đến rồi."

Mắt hạnh hơi khép, lười biếng chầm chậm đứng dậy, đầu ngón tay thon dài vén màn che lên, làn gió mát lành sảng khoái của thảo nguyên liền ùa vào, y rụt lại một chút, đặt tay lên mu bàn tay của phu xe, nhấc áo lụa dài màu ánh trăng thêu vân lá tre sẫm màu lên từ từ bước xuống.

Thị vệ lấy trường bào khoác lên bên ngoài cho y, cổ áo lông khiến khuôn mặt tinh xảo càng thêm nhỏ nhắn, y giương giương cằm, hít một hơi thật sâu, cảm giác sảng khoái thấm người của thảo nguyên rót từ chóp mũi vào mỗi một nơi trong cơ thể, y cười khẽ.

"Phong cảnh của thảo nguyên quả thật khác biệt."

Thị vệ đẩy xe lăn gỗ qua, đỡ người đi qua.

"Công tử vẫn nên ngồi đi, đại phu nói không thể đứng lâu."

Công tử mất hứng, ngồi trên đệm mềm, im lặng nhìn dãy núi nhấp nhô trùng điệp chạy dài trước mắt, từ căn lều tranh của trạm dịch nhỏ đổ nát bên cạnh, tiểu nhị đi đến xách theo bình đồng, khuôn mặt ngăm đen cười đến mức dồn vào nhau.

"Khách quan nghỉ chân hay là ở trọ?"

Công tử cười, nhìn phương xa khẽ nói:

"Chờ người."

"Vậy e là công tử nhớ lầm chỗ rồi, nếu đi xa hơn sẽ bị núi non chướng ngại bao vây, nhưng không có dân cư, trong phạm vi mười dặm chỉ có quán này của chúng tôi thôi."

"Vậy thì lấy một chén trà đi."

Tiểu nhị cười hì hì, lập tức rót từ trống đồng ra một chén chất lỏng màu nâu nhạt đậm đặc đưa đến.

"Nào, khách quan hãy nếm thử trà sữa nơi này của chúng tôi đi."

Trà thơm nồng, ngọt ngào đậm đà, cầm trên đầu ngón tay hơi hơi nóng lên, tiểu nhị tha thiết nhìn y, công tử hơi giơ tay đang định uống một hơi cạn sạch, lại nghe thấy một tiếng động vang dội của roi và ngựa ầm ĩ phía trước.

Ngẩng đầu nhìn, ánh nắng sáng sớm mờ mờ, núi tuyết trắng như tuyết ở phương xa nối liền với đám mây mềm mại, có thiếu nữ mặc đồ cưỡi ngựa màu đỏ giơ roi quất ngựa đến, hồng y như lửa tôn lên màu da trắng như tuyết của nàng, giữa hai lông mày là nét anh khí quyến rũ hiếm thấy.

Nàng giơ roi đến, dừng lại vững vàng trước mặt nam nhân, ngồi trên lưng ngựa, nói với người phía dưới một câu.

"Lão Nguyên, lại ở đây hãm hại lừa gạt à."

Mặt ngăm đen của tiểu nhị nhíu lại.

"Cô nãi nãi à, cô lại đến quấy nhiễu chuyện làm ăn của ta à."

[Bác Quân Nhất Tiêu] Gian Thần - QuýtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ