Chương 47

1.4K 172 8
                                    

🌺🦁🐰🌺

"Sở Kiêu quốc tập kết mười vạn đại quân, đã áp thẳng đến biên tái Ngọc Long Quan."

Lúc Tiêu Chiến rời giường liền nghe thấy tin tức này, cả người hơi choáng váng suýt nữa ngã ngồi trên giường, Vương Nhất Bác đỡ y một phen, giây tiếp theo Tiêu Chiến liền mặc y phục buộc dây giày, cuống quít hất tay Vương Nhất Bác đi ra ngoài, Thường Tứ quỳ gối trước điện, đón bệ hạ của hắn đi ra ngoài.

"Bệ hạ, đừng vội, Hành Vương đã suất quân đi trước rồi. Đại cục vẫn còn."

"Trẫm không phải lo lắng cái này." Tiêu Chiến ngắt lời hắn, "Ta lấy danh cầu phúc cho Thái Hậu, đi chưa đầy một tháng, Sở Kiêu đúng lúc mùa đông không đủ lương thảo, lúc này bọn họ làm khó dễ, nhất định là đã biết được ta không ở trong triều, việc này bí ẩn, bọn họ ắt có nội ứng trong triều, sự cấu kết trong ngoài này sẽ gây ra mối họa vô tận, ngươi có biết không?"

Thường Tứ mím môi: "Là thuộc hạ sơ sẩy."

"Lập tức khởi hành."

Tiêu Chiến lại bị giữ chặt, Vương Nhất Bác đứng phía sau, trầm mặc nhìn y, Thường Tứ quan sát hai người, cáo lui đi chuẩn bị ngựa.

"Ta đi cùng em." Vương Nhất Bác nhìn y nói.

Tiêu Chiến nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn Vương Nhất Bảo phía sau hắn, mím môi, cuối cùng nhẹ nhàng nắm lại tay hắn.

"Chàng ở đây đi, còn có việc chưa xong."

Hai người nhìn nhau, ánh mắt nặng nề, cuối cùng Vương Nhất Bác chậm rãi thả tay, móc khối Thông Linh Thạch từ trong ngực ra, đưa tới.

"Lên đường bình an, ta chờ em."

Đầu ngón tay nắm khối thông linh ngọc thạch kia của Tiêu Chiến cảm nhận được sự lạnh lẽo của ngọc thạch đang chui vào khe hở ngón tay của y, y dùng sức cầm, sau đó nở nụ cười, khóe mắt cong cong, lúm đồng tiền nhàn nhạt, y nắm lấy tay Vương Nhất Bác và đưa lại.

"Chàng giữ lại đi."

Vương Nhất Bác hơi sững sờ, muốn khước từ, Tiêu Chiến lại lắc lắc đầu.

"Ta đã không cần nó nữa."

Y quay đầu nhìn những dãy núi mây mù bao phủ trên đỉnh núi Hư Không, khẽ nói:

"Trước đây, trẫm không biết rốt cuộc cái gì gọi là ngôi vị đế vương, đi đến vị trí ấy đơn giản là vì hiện thực bức bách, sự hy sinh máu thịt của người thân. Vì vậy trẫm rất cần dùng ngọc thạch đại biểu cho quyền lực này để chứng minh chính mình."

Y quay đầu lại nhìn về phía Vương Nhất Bác tiếp tục nói:

"Nhưng bây giờ trẫm đã biết rõ, cái gọi là hoàng quyền quân uy, vốn không liên quan đến một cục đá, nó chỉ phụ thuộc vào sự lựa chọn và năng lực trong nội tâm ngươi."

"Nếu trẫm vô năng, một cục đá sẽ không bảo vệ được thiên hạ, nếu trẫm có năng lực, sao lại cần một cục đá hộ quốc."

Y cười vỗ vỗ tay Vương Nhất Bác.

"Nói đến cùng, nó chẳng qua là một cục đá đẹp mà thôi."

[Bác Quân Nhất Tiêu] Gian Thần - QuýtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ