Chương 1: Nữ nhân này không giống 'thật'

2.1K 165 20
                                    

An Thường không nghĩ tới mình còn có thể có cảm giác đặc biệt với một người nào nữa.

Tất nhiên, chuyện này cũng không phải chuyện lớn, nhưng người kia lại là Nam Tiêu Tuyết.

Một năm trước, cô dọn về quê cũ Ninh Hương – một thị trấn sông nước nhỏ ở phương Nam.

Khoảng thời gian bảy năm sinh sống nơi phương Bắc, chỉ có duy nhất một lần vì không quen với khí hậu hanh khô mà chảy máu mũi, những năm còn lại cô lại thích ứng rất tốt với cảm giác khô ráo đó.

Vậy mà vừa trở về quê nhà, trải qua một mùa mưa dầm rất dai dẳng, cô lại bắt đầu bị dị ứng.

Một loạt những nốt mẩn ngứa nằm liền nhau nơi eo lưng của cô, chạm vào liền có thể cảm nhận được những hạt nhỏ li ti rậm rạp hơi nổi lên trên làn da. Lần nào tắm xong, cô cũng quẹt một góc trên tấm gương đầy hơi nước để nhìn một chút, vết dị ứng đỏ đến lạ thường, giống như những đóa hoa đào màu sắc bất thường nở vào ngày Tết.

Màu sắc rực rỡ đến mức có thể khiến người ta cảm thấy trên trời sắp xảy ra hiện tượng lạ.

Thật ra thì khoảng thời gian đầu lúc mới dọn về mọi việc rất suôn sẻ, chăm sóc ở cạnh bà ngoại, ngủ trong căn phòng quen thuộc, ngồi dưới hàng hiên ngắm ra sân vườn, nhìn từng giọt mưa bẽn lẽn rơi xuống từ mái hiên cũ màu.

Cứ như vậy cho đến mùa mưa dầm năm nay, cô nghĩ chắc thân thể mình cũng đã quen với khí hậu ở quê hương rồi. Chậc, bệnh mẩn ngứa lại trở về.

"Chậc" không phải là từ địa phương của Ninh Hương, nó cũng là một "dấu vết" lưu lại trong thời gian sinh sống ở Bội thành.

Cô cảm thấy bản thân vẫn luôn mâu thuẫn như thế này, mang phong cách của một người Ninh Hương khi sống ở Bội thành, mà trở về Ninh Hương thì lại như một kẻ ngoại lai từ Bội thành về, luôn luôn không thể hòa vào hoàn cảnh sinh sống.

Cơ mà ít nhất thì An Thường còn biết phục chế cổ vật, hoặc chính xác hơn là, phục chế gốm sứ.

Đây là nghề nghiệp tổ truyền của nhà cô. Ngày xưa trấn nhỏ Ninh Hương cũng có được vài năm phát triển kinh kế, nhưng mà hiện tại thì không còn như xưa, trong thôn chỉ có một nhà bảo tàng nhỏ, trong đó trưng bày những cổ vật được một quan trạng nguyên thời nhà Thanh quê ở Ninh Hương sưu tập.

Bà Văn Tú Anh là bà ngoại của An Thường, cũng là một nhà phục chế gốm sứ từng làm việc ở phòng trưng bày này.

Công việc phục chế cổ vật này cũng không thể gọi là khó, nhưng cần phải có sự kiên nhẫn rất lớn, đầu tiên cần phải sửa chữa bổ sung lại các phần hư hỏng, sau đó là dùng bút lông sói cẩn thận tỉ mỉ vẽ lại các hoạt tiết hoa văn, đã bắt tay vào làm thì thường sẽ phải ngồi suốt một ngày dài, có rất ít thanh niên trẻ tuổi có thể chịu nổi.

Thành ra về sau này, khi những người lớn tuổi dần dần về hưu thì trong nhà bảo tàng cũng chỉ còn hai người là An Thường và Tiểu Uyển – một cô gái trẻ chuyên phục chế sách cổ.

Văn Tú Anh luôn nói với An Thường: "Con chôn mình ở cái nơi khỉ ho cò gáy này để làm gì? Ta cho con đi học đại học ở Bội thành, sau lại vào Cố cung làm việc ba năm, để rồi bây giờ con về quê sống như thế này sao?"

[BHTT][Edit] Ám Nghiện - Cố Lai NhấtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ