Ở một nơi âm u, lạnh lẽo, và sâu thẳm nhất trên Cửu Trùng Thiên có tên gọi Vô Ác Địa, tam điện hạ của thần tộc là hắn, Vương Nhất Bác, đã bị giam giữ suốt mười ngày. Mỗi ngày đều hứng chịu bách điểu tìm đến cắn xé da thịt, đau đớn thống khổ không cách nào kể xiết. Đã có lúc, hắn tưởng là bản thân không chịu nổi nữa, sắp chết đến nơi, nhưng vì hắn là thần, da thịt bị thương không lâu sẽ tự khắc liền mặt, để rồi sang hôm sau lại phải hứng chịu một trận đau đớn khác nữa, lặp đi lặp lại như ác mộng.
Vương Nhất Bác sống đến từng tuổi này chưa từng làm qua chuyện ác nghiệt hủy thiên diệt địa hay sát sinh vô số, lỗi lầm duy nhất mà hắn phạm phải chỉ là yêu một phàm nhân. Vì phàm nhân ấy tuổi thọ đã dứt, hắn nghịch lại thiên mệnh cam tâm chặt đi một sừng rồng chế thành thuốc giúp y tái sinh, lại từ bỏ cả địa vị thái tử tôn quý nguyện cùng y sống bình yên cả đời nơi hạ giới. Do đó, Thiên Đế cực kỳ phẫn nộ, đem hắn đày đến Vô Ác Địa này nếm trải nỗi đau kinh hoàng phân da xẻ thịt. Thiên Đế nói chỉ khi nào hắn quỳ gối nhận sai thì mới dừng lại hình phạt. Tuy nhiên, hắn chưa từng cảm thấy bản thân sai lầm. Nếu nói ái tình là sai, vậy sao Thiên Đế còn có Thiên Hậu? Nếu nói yêu một phàm nhân là sai, vậy sao lại bảo thần thánh từ bi, lo nghĩ cho an nguy chúng sinh? Hắn có thể chết, nhưng tuyệt không cúi đầu.
"Tam điện hạ, ngài tỉnh lại đi." Tiêu Chiến lay lay người Vương Nhất Bác, dáng vẻ vừa đau lòng vừa xót xa. Tiêu Chiến là bằng hữu kết giao lâu năm của Vương Nhất Bác. Từ lúc hắn bị bắt đến Vô Ác Địa, chỉ có y là thường xuyên đến thăm hắn nhất.
"Đừng đến nữa!" Vương Nhất Bác mở mắt ra, trong đôi mắt tràn đầy sự kiệt quệ. Tóc tai hắn rũ rượi buông xõa trên vai. Y phục khắp người bị bách điểu cắn nát đến mức thảm hại. Hắn không muốn Tiêu Chiến càng nhìn càng thương tâm.
"Tam điện hạ, ngài hãy nhận sai với Thiên Đế, bình thường Thiên Đế thương ngài nhất, chỉ cần ngài nhận sai thì lỗi lầm gì Thiên Đế cũng bỏ qua."
"Tiêu Chiến, ngay cả ngươi cũng nghĩ rằng ta sai?" Vương Nhất Bác ngước mắt nhìn y, thấy Tiêu Chiến không nói gì thì chỉ biết cười buồn. "Nhưng ta lại không biết bản thân đã sai ở đâu? Ta chỉ đơn giản yêu một người, muốn giữ mạng cho người đó, cùng người đó ở cạnh nhau cả đời. Tình yêu của ta không gây hại cho chúng sinh, không khiến Cửu Trùng Thiên này gặp phải tai ương gì, vậy thì ta sai ở chỗ nào?"
"Tam điện hạ, ngài biết ta không bao giờ nói dối. Lần này ta cũng nghĩ như Thiên Đế. Ngài sai thật rồi." Tiêu Chiến rút từ trong tay áo ra một chiếc đỉnh nhỏ, bên trong chứa đầy nước nhưng dù chiếc đỉnh chuyển động thế nào thì nước cũng không văng ra ngoài. "Ta vừa mượn vật này từ Nam Hải tiên ông. Trong khi ngài phải chịu đựng hình phạt tàn khốc ở đây, ta thực muốn biết người ngài yêu phải chăng cũng đang mòn mỏi chờ đợi ngài quay về? Đáng tiếc những gì ta nhìn thấy không giống như ta nghĩ."
Tiêu Chiến giơ chiếc đỉnh ra trước mặt Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác mở to mắt, cố gắng nhìn qua làn nước yên ả tìm kiếm hình bóng của kẻ phàm nhân mà hắn yêu. Hắn cuối cùng cũng thấy được y. Y đang ngồi trong sân nhỏ chơi đùa với một bé gái. Vương Nhất Bác ban đầu không biết bé gái này là ai, nhưng ngay sau đó, từ trong tiểu viện có người nữ nhân mang thai bước ra, gọi phàm nhân kia là tướng công. Nữ nhân phàn nàn với y rằng đừng mải mê chơi đùa cùng con gái mà quên cả giờ giấc đưa con đến chỗ lão phu tử học. Y trước khi đi đã sờ vào bụng nữ nhân cười đoán lần này chắc hẳn là bé trai. Một trai một gái như thế là đẹp nhất, long phượng đều có đủ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chuyển ver / BJYX ] - Tình Yêu Chôn Giấu (Hoàn)
FanfictionTruyện được chuyển ver từ bản gốc ĐẠI TẾ TƯ BẤT ĐẮC DĨ của tác giả Vô Diện Nhân. Vì yêu thích nên mình chuyển sang cp nhà mình đọc để thỏa mãn niềm đam mê đu cp của mình. Và bạn nào thích thì có thể vào đọc chung với mình cho vui. Vì fic chuyển ver...