Phượng Kỳ vươn vai nhìn sắc trời sẫm tối. Y chỉ vừa mới ngủ dậy, nhưng ngủ dậy vẫn còn muốn ngủ thêm. Y trốn chạy từ Doanh Châu tới tá túc tại Bắc Đẩu Điện, giờ vì Đơn Chu mà đến Bắc Đẩu Điện cũng không thể về, phải sống tạm trong cái hang nhỏ chật vật giữa nơi núi rừng heo hút thậm chí chẳng biết tên là gì này. May mắn ở chỗ vì y là hồ ly, rừng núi chính là địa bàn sinh tồn từ nhỏ tới lớn, cũng không quá bất tiện.
Phượng Kỳ đang nằm phe phẩy chín chiếc đuôi nhô ra thì từ ngoài hang có những quả cầu lửa to đùng bay vào. Phượng Kỳ hoảng sợ rút đuôi vào sợ cháy, vừa bén mảng chạy ra cửa hang thì đụng mặt Đơn Chu và một đám thần tướng.
"Thái tử điện hạ, ta tìm ngươi rõ vất vả nha." Đơn Chu cười tủm tỉm nói nhưng đáy mắt lại không hề cười, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống Phượng Kỳ.
Phượng Kỳ thu hẹp mắt đề phòng: "Ngũ điện hạ, ngài bớt giận chưa?"
"Ngươi nói xem? Ngươi dám trốn ta, hại ta phải đi tìm kiếm ngươi khắp nơi mà không tập trung làm gì được, ta nên chặt tên hồ ly ngươi ra từng khúc hay bỏ nguyên con vào nồi hầm? Ngươi cho ta ý kiến đi."
Phượng Kỳ thanh minh: "Ta đâu phải là muốn trốn ngài, tại ngài đòi cắt..." Phượng Kỳ nói đến đây thì dừng lại. Người ngoài nhiều như vậy, bảo y sao có thể nói trắng trợn ra hết được? Đám thần tướng lại rất hiếu kỳ. Rốt cuộc ngũ điện hạ của bọn họ muốn cắt cái gì?
Đơn Chu căn dặn đám thần tướng: "Các ngươi ở ngoài đây canh giữ, không được phép vào hang. Nếu thái tử của chúng ta dám bỏ trốn ra, vậy thì không cần khách sáo."
Đơn Chu nắm cổ áo của Phượng Kỳ lôi vào hang. Phượng Kỳ ngẩn người đi theo Đơn Chu, xem ra lần này y không thể chạy nữa rồi, chỉ đành phó mặc cho vận may của số phận.
Đơn Chu xô dạt Phượng Kỳ ra chỗ góc hang, một chân gác lên đá đứng ép thân người sát vào y. Phượng Kỳ lúng túng: "Ngũ điện hạ, thế này là sao?"
"Trăng sao gì nữa? Ta muốn ngươi. Ngay bây giờ. Ngay tại đây. Cho hay không?"
Phượng Kỳ há hốc, thừa biết Đơn Chu làm việc rất mau lẹ và đây cũng không phải lần đầu tiên Đơn Chu làm cho Phượng Kỳ sốc tới tận não. Tuy nhiên, đề nghị quan hệ này không nên nói vào thời điểm kém lãng mạn như hiện tại, còn là nói sau quãng thời gian dài xa cách vừa qua.
"Ngũ điện hạ, ta không phải không muốn, nhưng..." Phượng Kỳ chưa nói hết thì Đơn Chu đã cắn vào dái tai y: "Muốn là được rồi."
Đơn Chu trút bỏ y phục càng mau lẹ hơn cả nói. Phượng Kỳ thấy máu nóng chạy rần rần khắp thân, đang do dự giữa việc có nên làm quân tử hiểu lễ nghĩa hay không thì Đơn Chu cũng đem cả y phục Phượng Kỳ cởi sạch. Đơn Chu vồ vập vừa nắm phân thân của y vừa hôn lấy hôn để môi y. Đầu lưỡi Phượng Kỳ ngọt lịm vì nụ hôn mang đầy kịch tính. Y không nhịn nữa mà choàng tay qua eo Đơn Chu ôm lại thật chặt.
Hai người hôn đến đầu óc quay cuồng mới thả nhau ra. Phượng Kỳ dịch lưỡi từ cổ xuống, từng chút nâng niu làn da tươi mát như ngọc bích của Đơn Chu. Đơn Chu mơn trớn dọc sóng lưng Phượng Kỳ, lấp lửng đặt tay trên mông y. Phượng Kỳ thấy quái lạ, nhưng cảm nhận Đơn Chu mềm lả dựa vào người thì không còn tâm trạng nào hỏi đến. Y rung lắc đầu nhũ búp măng trong miệng, cố sức làm cho Đơn Chu đạt được sảng khoái lớn nhất, không ngờ chính mình cũng hưng phấn tới mức cứng lên bên dưới.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chuyển ver / BJYX ] - Tình Yêu Chôn Giấu (Hoàn)
FanfictionTruyện được chuyển ver từ bản gốc ĐẠI TẾ TƯ BẤT ĐẮC DĨ của tác giả Vô Diện Nhân. Vì yêu thích nên mình chuyển sang cp nhà mình đọc để thỏa mãn niềm đam mê đu cp của mình. Và bạn nào thích thì có thể vào đọc chung với mình cho vui. Vì fic chuyển ver...