15.

222 33 5
                                    

---------------

roseanne đang cẩn thận xem xét các loại hoạ tiết trang trí để đính kèm bên trên tấm thiệp, mấy sợi tóc vừa vuốt gọn lại vùng vẫy rơi ra, che đi một phần cạnh hàm tinh xảo.

"roseanne, trùng hợp quá! không ngờ lại được gặp cậu ở đây." - cậu bạn kia lên tiếng.

nhạc trong tai nghe không lớn, nàng vẫn có thể nghe loáng thoáng được người bên cạnh gọi mình, nhưng khi đảo mắt thấy gương mặt đó thì roseanne bất chợt muốn giả vờ không nghe thấy gì.

còn eric chỉ đơn giản nghĩ là vì roseanne chưa quen biết mình nên mới biểu hiện lạnh nhạt như thế.

"mình hay đến đây lắm, nhìn bên ngoài tuy cũ nhưng lại bán đồ thủ công trang trí rất đa dạng, còn có loại mà mấy chỗ khác không có, chất lượng hơn mà lại còn rẻ hơn nữa." - nhìn nàng im lặng, người này cũng không lúng túng chút nào - "không biết cậu đang tìm thứ gì, mình có thể giúp gì cho cậu không?"

roseanne lại lơ đãng quay đi, người nhân viên kia thấy vậy muốn tốt bụng nhắc nhở chàng trai rằng cô gái kia không nghe thấy cậu nói gì đâu, nhưng ngại xen vào chuyện người khác nên vẫn đứng im làm việc của mình.

"à, do gặp cậu ở đây nên mình hơi bối rối quên mất giới thiệu. mình là eric, chắc jennie cũng có kể với cậu về mình rồi nhỉ?" - eric gãi đầu cười tươi, trông cậu vô cùng hoạt bát cởi mở.

nghe đến tên jennie thì roseanne mới có phản ứng, nàng nhìn eric một hồi, muốn hỏi mấy câu nhưng cuối cùng lại chỉ nhẹ nhàng ừm một tiếng.

"xin chào, tôi là roseanne."

hai người họ là gì của nhau? sao jennie lại phải kể với mình về cậu ta?

cuối cùng cũng nhận được hồi đáp, eric ban nãy còn có chút nản lòng, giờ phút này đã phấn khởi ra mặt.

"mình biết tên cậu mà. jennie còn nói cậu lạnh lùng đáng sợ lắm, không thích người khác đến gần, không dùng điện thoại hay mạng xã hội gì cả. nhưng mà mình lại đâu thấy cậu là kiểu như vậy đâu ta?"

"à, lần trước mình có đến xem cậu biểu diễn đó. bình thường khi nói chuyện đã cảm thấy giọng cậu rất dễ nghe rồi, nhưng mà lúc hát phải nói là như mở ra một thế giới mới luôn. cứ như lạc vào truyện cổ tích..."

nàng chỉ định chào một tiếng rồi thôi, không ngờ cậu ta lại nói nhiều như vậy, nàng chưa từng thấy ai nói nhiều đến mức này. nhưng cũng nhờ đó mà roseanne biết thêm không ít thông tin.

jennie nói về nàng như vậy thật sao? giống như đang miêu tả một người thù ghét xã hội vậy. cô nói thế là vì mục đích gì khác hay thật sự nghĩ vậy về nàng?

roseanne mím môi, tự nhủ bản thân không nên vì buồn bã mà vội vàng đưa ra những ý nghĩ tiêu cực rồi đi đến kết luận không hay về cô, phải trực tiếp hỏi và nghe jennie giải thích.

tâm trí không còn ở đây nữa, roseanne cũng mất đi hứng thú lựa chọn giữa hai loại hoa, quơ vội cả hai rồi bước nhanh đi tính tiền. nàng không thể chờ lâu thêm để biết được sự thật.

....

để túi đồ lên bàn học, roseanne còn chưa kịp cởi áo khoác đã mở điện thoại tìm tên jennie trong đống tin nhắn.

[chaennie] - luckyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ