Lý Vi thấy gần đây tâm trạng Tứ a ca hơi sa sút.
Ý đây không phải nói chàng lại nhốt mình trong thư phòng không gặp ai - dù sao cũng sinh cả con rồi, từ lâu nàng đã nhận ra Tứ a ca rất thích hờn thích dỗi. Mà là dạo này chàng thường xuyên chơi cùng Bách Phúc và Nhị cách cách hơn hẳn, nghe nói cũng thích Đại a ca của phúc tấn lắm cơ.
Hôm nay cũng vậy, sáng bảnh mắt, lúc Lý Vi còn nằm trên giường, chợt nghe thấy tiếng Nhị cách cách khóc bên phòng góc sát vách. Nhắc tiếng khóc thì phải nói rằng nàng uốn nắn dữ lắm mới luyện cho con gái khóc ra được thế này. Lúc trước mỗi khi khóc là Nhị cách cách lại gào giọng, gân cổ lên. Nhũ mẫu và nàng sợ con khóc vậy sẽ hại giọng, nhũ mẫu cứ lải nhà lải nhải "Cách cách khóc thế là không phải phép", "Phải gọi Liễu ma ma đến thôi".
Từ hồi tết được Liễu ma ma dạy vài phép tắc để vào cung, Nhị cách cách tới giờ vẫn hơi sợ Liễu ma ma.
Lý Vi thì lừa Nhị cách cách rằng khóc thế là khó nghe lắm, con gái cũng có kiểu khóc riêng của mình, con khóc vậy chẳng ra dáng con gái chút nào. Từ đó Nhị cách cách bèn học cách khóc khẽ tiếng. Có lần nọ con bé thử nghiệm kiểu khóc con gái này bị Tứ a ca gặp phải, cứ tưởng con chịu nỗi tủi thân gì, mặt sầm ngay lại làm mọi người trong phòng quỳ không dám ngóc đầu.
Lý Vi rất lấy làm hổ thẹn vì đã bịp bợm con gái, con nít đúng thực là một loài động vật nghiêm túc, người lớn không thể phát ngôn bừa bãi trước mặt con nít được.
Sáng ngày ra Nhị cách cách khóc dữ dội như này chính vì không thấy Bách Phúc đâu. Bây giờ Tứ a ca thường nghỉ tại thư phòng, vì chàng quen dậy lúc ba giờ sáng, ngủ chung với chàng chẳng khác nào cực hình. Trong đồng hồ sinh học của Lý Vi chưa bao giờ có khung giờ này, ngày xưa nàng còn được ngủ cho đẫy giấc cơ. Song Nhị cách cách vì bé nên sinh lực tràn trề, chàng bên đây vừa dậy, Nhị cách cách cũng thức giấc theo. Kỹ năng "mẫu tử liền tâm" của mẹ con Lý Vi nằm ở level max là khỏi bàn cãi, song Tứ a ca huấn luyện mấy năm mà nàng vẫn không tập thành thói quen ba giờ sáng dậy, vậy mà chỉ tốn nửa tháng đã rèn được cho Nhị cách cách rồi.
Cứ tình trạng ngày đêm đảo điên, làm Lý Vi ban ngày cứ vật và vật vờ, mà vừa tối một cái đã sáng bừng sức sống, khác xa giống loài ba giờ sáng dậy mà cả ngày vẫn bật tung năng lượng như Tứ a ca. Do vậy mới tạo nên sự chênh lệch múi giờ giữa hai người.
Bình thường chàng về hậu viện sẽ sang chỗ nàng là phần nhiều, thấy nàng như thế, cũng chỉ đành nghỉ ở thư phòng. Song vì thích Bách Phúc, nên sớm tinh mơ đã sai người ôm Bách Phúc lại thư phòng với chàng. Độ sáu, bảy giờ Nhị cách cách dậy, không thấy bóng dáng Bách Phúc đâu mới bắt đầu bù lu bù loa.
Nó khóc một hồi, Tứ a ca đã dẫn theo Bách Phúc sang dùng bữa sáng.
Lý Vi đương mặc quần áo cho Nhị cách cách, dỗ dành: "Bách Phúc kia rồi, không khóc nữa, không khóc nữa."
Đúng lúc Tứ a ca bước vào, Bách Phúc hân hoan chạy bên chân chàng, phóng ù vào Nhị cách cách như thể người thân quý xa cách nhau lâu lắm rồi mới được gặp lại. Nhị cách cách nay biết nói chuyện nghe vừa dễ thương vừa non nớt, phát âm cũng tròn vành rõ chữ hơn nhiều, nó dùng tiếng Hán nói một lần: "Bách Phúc, ta nhớ mày lắm, sáng nay dậy ta đã chẳng thấy tăm hơi mày đâu." Đoạn nói lại lần nữa bằng tiếng Mãn, "Bách Phúc, mày thật là oai phong, mày thật là xinh đẹp, mày thật là hùng tráng."
BẠN ĐANG ĐỌC
[EDIT] THANH XUYÊN NHẬT THƯỜNG - Đa Mộc Mộc Đa
RomanceTên: Nhật Ký Xuyên Thanh/Thanh Xuyên Nhật Thường - 清穿日常 Tác Giả: Đa Mộc Mộc Đa - 多木木多 Thể loại: Cổ đại, cung đình, Thanh xuyên, HE Nhân vật chính: Lý Vi x Dận Chân Số Chương: 500+ Editor: Xuân Fong Bìa: Meilynh GIỚI THIỆU 1. Tứ gia: Buổi tối bảo t...