Đã đón mười mấy cái Tết, mà năm nay lại phải cái Tết khó khăn nhất.
Như mọi năm, năm nay hoàng thượng vẫn đi đầu nâng chén chúc tụng, các quan thần cùng uống chung vui. Nhưng năm ngoái xếp sau hoàng thượng là thái tử và Đại a ca, vậy mà năm nay lại để Bát a ca dẫn một đám tiểu a ca lên.
Theo ý hoàng thượng thì năm nay hãy nhường cho mấy đứa nhỏ, các tông thân họ hàng trong bữa tiệc cũng cười ha ha bảo con trai nhỏ dễ được yêu hơn. Ngay khi mọi người ai ai cũng ngỡ rằng hoàng thượng vì ghét mà đã gạt bỏ luôn thái tử lẫn Đại a ca rồi, ngài lại bất ngờ nhắc tới con trai cả của thái tử. Thằng nhỏ này sang năm sau sẽ tròn mười tuổi, song vẫn chỉ được gọi là Đại a ca Dục Khánh cung.
Hoàng thượng sai người gọi riêng nó vào tiệc, cho nó đứng cạnh ghế ngự, trò chuyện cả buổi trời, rồi còn bảo nó cầm chén kính rượu, khích lệ thêm một phen mới để nó đi xuống.
Việc làm không đầu không đuôi của hoàng thượng khiến kha khá người có mặt ở tiệc chẳng hiểu ra làm sao, thế là nháo nhào đánh mắt nhìn nhau, ông nào chẳng bảo hoàng thượng ghét thái tử đó hay sao? Tự dưng kiểu gì lại thương yêu Đại a ca vậy?
Thái tử lại giữ bộ mặt dửng dưng, hoàng thượng công khai coi trọng con trai y như thế, mà cũng không thấy y làm ra tí vẻ xúc động nào. Thằng bé này khi rời tiệc còn bước xuống thỉnh an y, cũng bị y lạnh lùng quẳng cho hai câu rồi đuổi thẳng về.
Hoàng thượng khen con trai thái tử xong, mới nhớ ra đứa con trai cả năm nay lên bốn nhà Đại a ca, bèn gọi y đứng dậy hỏi: "Hôm nay nó có đến không?"
Đại a ca tỏ thái độ đồng lòng hơn, cười ha hả thưa: "Đi theo ngạch nương nó rồi ạ."
"Tốt, tốt. Lát nữa hãy gọi vào đây cho trẫm xem." Hoàng thượng nói.
Phần sau nữa thì không còn a ca của nhà nào được điểm tên riêng. Tam a ca cất công chuẩn bị cả buổi, rằng khi hoàng thượng gọi đến thì phải trả lời ra sao, còn nghĩ bụng trước khi rời nhà lại quên khuấy đi không dặn con trai mấy câu. Con trai lớn của y cũng đã được bốn tuổi, mấy bữa trước vừa dạy nó đọc thơ, chẳng biết giờ đã đọc được trôi chảy hay chưa nữa. Song nào đâu ngờ hoàng thượng lại thôi. Thấy hoàng thượng đã hỏi sang đám con cháu nhà các quan thần, thoáng chốc cảm thấy hụt hẫng muôn phần.
Thấy Tam a ca chán nản nốc rượu, Tứ a ca sinh lòng đồng cảm, nâng chén với y. Tam a ca và đệ đệ nhìn vẻ mặt nhau, hai anh em khẽ buông tiếng thở than cho cảnh ngộ tương đồng.
Tứ a ca vừa nãy cũng nghĩ tới Đại a ca nhà chàng, chàng hãy lo Đại a ca sinh tháng nhỏ, chào đời vào tháng chạp, bảo là bốn tuổi vậy chứ thực chất vẫn nhỏ hơn mấy đứa anh em họ một năm. Vả chăng tính cách đứa nhỏ này có phần già dặn, nếu được gọi vào thật mà lại bị lép vế hơn mấy người anh họ, sẽ sợ lòng nó đâm niềm mắc mứu.
Ai ngờ hoàng thượng chẳng gọi. Chàng không những thất vọng, mà còn phải tự an ủi mình rằng may là không gọi vào, Đại a ca chưa có chuẩn bị trước, e sẽ gặp cảnh xấu mặt. Nhưng nỗi bứt rứt cứ liên tục khuấy đảo ruột gan chàng, sơ sẩy lại đổ liền mấy chén rượu xuống bụng. Ngũ a ca ngồi cạnh thấy thế bèn can lại.
BẠN ĐANG ĐỌC
[EDIT] THANH XUYÊN NHẬT THƯỜNG - Đa Mộc Mộc Đa
RomanceTên: Nhật Ký Xuyên Thanh/Thanh Xuyên Nhật Thường - 清穿日常 Tác Giả: Đa Mộc Mộc Đa - 多木木多 Thể loại: Cổ đại, cung đình, Thanh xuyên, HE Nhân vật chính: Lý Vi x Dận Chân Số Chương: 500+ Editor: Xuân Fong Bìa: Meilynh GIỚI THIỆU 1. Tứ gia: Buổi tối bảo t...