Dạo gần đây Tứ a ca mải quẩn quanh một việc lo phủ đệ cho Thất a ca và Bát a ca. Công việc này quả như dính cứng vào tay chàng, gỡ ra làm sao được! Nếu một năm trước khi tiếp nhận nhiệm vụ này, trong suy nghĩ của chàng chỉ có đền đáp hoàng ân, tình nghĩa huynh đệ linh tinh, thì hiện bây giờ đã thấy phiền lắm rồi!
Chàng có phải kẻ chuyên trông việc xây nhà đâu cơ chứ.
Song theo tình hình hiện nay, hằng ngày bất kể có chuyện gì, chàng đều phải đến Nội vụ phủ trình diện. Hết lượt người này tới lượt người khác chạy vào báo cáo với chàng: "Tứ a ca, gạch xanh chỉ còn bốn trăm miếng", "Tứ a ca, hơn sáu trăm mầm cây nhựa ruồi héo mất rồi". "Tứ a ca, cái ao ở vườn hoa đằng Đông hết lấp được nữa rồi, hôm nay có người khiêng ngói lợp trần nhà đi ngang đó, sẩy chân ngã vào ao, vỡ hai gánh ngói."
Đi chết hết đi! Đây không phải việc của gia!
Ức thì ức thế, Tứ a ca vẫn chậm chạp bỏ chén trà xuống, nói với người đang đứng trước mặt đợi chàng lên tiếng: "Ồ, người gánh ngói sao rồi?"
"Một người rơi vào bùn, khó lắm mới vớt lên được thì đã tắt thở, người còn lại bị gãy một chân." Cái đám lấp ao đúng là chẳng được tích sự gì! Đổ tí đất vào trong, ở ngoài dựng trơ trơ vài ba tấm ván gỗ vậy, thế là xong, kệ ở đấy. Hai kẻ gánh ngói lại ham tiết kiệm bước chân, bèn chọn con đường tắt này để đi, mới thành ra hậu quả thế ấy.
Hay thật, vốn đang định phạt roi, giờ thì... Tứ a ca lắc đầu, thở dài: "Gửi cho người nhà họ ít bạc, đưa tang tử tế. Giục người xử lý phần ngói nhanh nhanh, cứ bảo sắp đến ngày rồi, cứ mà trù trừ nữa thì cả bọn cùng lôi đầu nhau đi gặp hoàng thượng đi."
Trông bộ mặt vẻ " đang rất là bực mình vì không tìm được ai để phạt roi" của Tứ a ca, người kia nhanh nhảu xéo ngay.
Tứ a ca thở dài một hơi, phiền quá đi mất.
Tôn chỉ hiện giờ là thà lặng tiếng còn hơn rầm rộ. Được ngồi ở Nội vụ phủ lo nhà lo cửa đã may mắn lắm rồi, nghe đâu hôm qua hoàng thượng vừa răn thái tử một trận, buổi trưa lại ban thiện cho. Tam a ca lại bảo bị cảm nắng, vẫn đang dưỡng bệnh trong phủ. Bát a ca dạo này thường xuyên theo chân hoàng thượng, hình như có hiềm khích với Đại a ca.
Ai cũng nói Đại a ca không thể giương mắt nhìn Bát a ca được hoàng thượng tin sủng.
Tứ a ca chỉ biết cười ha ha.
Bát a ca trở thành gương mặt rất nổi trội trong khoảng thời gian trở lại đây. Nào là y được hoàng thượng tin cậy, vụ phúc tấn của Nạp Lan Minh Châu bị đâm chết, hoàng thượng cũng chỉ cử y đi hỏi han. Rồi là khen y được một phúc tấn tốt. Phúc tấn của y là con gái Hòa Thạc cách cách, cháu ngoại An Thân vương Nhạc Lạc. Cha là Quách Lạc La Minh Thượng bị chết oan, có điều cũng tại bài bạc cá cược hai ngàn lượng bạc. Đặt ở hiện tại thì đã chẳng nên nỗi ấy, chỉ có thể nói rằng người này không bắt kịp thời đẹp.
Tuy nhiên, Tứ a ca nghĩ nếu nhìn từ góc độ khác, có lẽ ban đầu hoàng thượng chỉ muốn cho An Thân vương một cái tát thôi. Quách Lạc La Minh Thượng xui xẻo bị ngài chọn làm bè, vốn dĩ nếu cách cách của An Thân vương không chết, qua thêm vài năm nữa hoàng thượng sẽ chỉ hôn lần hai cho bà. Ngờ đâu ngạch phò* vừa đi, cách cách của An Thân vương cũng đi theo nốt. Thù oán chất chồng, hoàng thượng chỉ đành cố hết sức bù đắp lại.
BẠN ĐANG ĐỌC
[EDIT] THANH XUYÊN NHẬT THƯỜNG - Đa Mộc Mộc Đa
RomanceTên: Nhật Ký Xuyên Thanh/Thanh Xuyên Nhật Thường - 清穿日常 Tác Giả: Đa Mộc Mộc Đa - 多木木多 Thể loại: Cổ đại, cung đình, Thanh xuyên, HE Nhân vật chính: Lý Vi x Dận Chân Số Chương: 500+ Editor: Xuân Fong Bìa: Meilynh GIỚI THIỆU 1. Tứ gia: Buổi tối bảo t...