Lan Ngọc chơi đến gần 10 giờ thì Tĩnh Kỳ đi ngủ, cô cũng đã chào mọi người để chuẩn bị ra về, cô đến mở cửa xe đang định bước vào thì Thùy Trang chạy đến, trên tay xách vài túi đồ đưa đến cho Lan Ngọc, nàng nói: "Cái này là quà trung thu của em, cảm ơn em vì hôm nay đã đến đây chơi cùng Tĩnh Kỳ, rất lâu rồi tôi mới thấy con bé vui vẻ như vậy."
Lan Ngọc có chút ngập ngừng không muốn lấy nhưng dưới ánh mắt kiên định của Thùy Trang, cô đành lấy rồi nói: "Không có gì, chơi với tiểu Kỳ tôi cũng rất vui, xin lỗi vì không có quà cho chị."
Thùy Trang cười cười nói: "Em đã mua điện thoại cho tôi rồi mà, nhiêu đó cũng đủ rồi."
Lan Ngọc gật đầu rồi nói: "Tôi về nhé."
Sau đó Lan Ngọc vào trong xe, nổ máy xe bắt đầu ra về. Thấy Thùy Trang đứng nói chuyện với Lan Ngọc thân mật còn đưa quà cho Lan Ngọc, Lâm Giai Tuệ có chút khó chịu, cô lại hỏi Thùy Trang: "Em cho cô ta cái gì vậy?"
Thùy Trang vừa đi vào trong nhà vừa nói: "Vài món đồ hôm trước mua cùng chị thôi, em ấy làm việc tốt nên em thưởng cho em ấy."
"Thưởng cái gì chứ? Em vẫn trả lương cho cô ta hằng tháng mà?" Lâm Giai Tuệ khó chịu ra mặt mà nói.
"Chuyện lương hằng tháng là đương nhiên, em ấy được việc, em ấy chăm sóc em tốt, em thưởng cho em ấy chút đồ cũng không thành vấn đề." Thùy Trang thật sự không muốn giải thích quá nhiều nhưng vì nể tình là Lâm Giai Tuệ nên nàng cũng đã rất cố gắng để giải thích cho chị ấy hiểu sự tình.
"Đống đồ đó bao nhiêu?" Lâm Giai Tuệ hỏi.
"7 triệu." Thùy Trang bình thản mà trả lời.
"Cái gì!? Em mua cho chị chỉ có 3 triệu, vì sao cô ta em lại mua tới 7 triệu chứ!?" Lâm Giai Tuệ có chút lớn tiếng mà nói.
Thùy Trang bước chân dừng lại, mắt đưa lên nhìn trên phòng của Tĩnh Kỳ, nàng nói: "Vì cái gì chị lại la to như vậy? Muốn để cho cả nhà em nghe hay sao? Chị đòi mua túi thì em cũng đã mua túi, em cũng mua thêm ví tiền, quần áo cho chị, đã vượt qua số món đồ chị đòi hỏi rồi, chị lại muốn cái gì đây?"
Lâm Giai Tuệ nhìn Thùy Trang, cô nói: "Cô trợ lý đó nhìn sơ qua thôi cũng thấy là cô ta thích em, em mua cho cô ta nhiều đồ như vậy, cô ta sẽ nghĩ em thích cô ta thì thế nào?"
Thùy Trang nhún vai, nói: "Tụi em là mối quan hệ công việc, chị đừng suy nghĩ linh tinh được không?"
Lâm Giai Tuệ mím môi không nói.
Thùy Trang thở dài, nói: "Trễ rồi, chị cũng nên về đi."
Lâm Giai Tuệ tiếc nuối mà nhìn Thùy Trang, cô nói: "Chị không muốn về, chị ngủ lại với em được chứ?"
Thùy Trang dứt khoát lắc đầu, nói: "Ngày mai em còn phải đi sớm có việc, chị ngủ lại sẽ rất bất tiện, để hôm khác đi."
Lâm Giai Tuệ bĩu môi, nói: "Em sẽ đi với cô ta sao?"
Thùy Trang biết "cô ta" mà Lâm Giai Tuệ nhắc đến là ai, nàng nói: "Em đi làm việc tất nhiên Lan Ngọc phải đi theo, đâu có chuyện gì kì lạ?"
Lâm Giai Tuệ thở dài, nói: "Thôi được rồi, chị về đây, em ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Thùy Trang nói rồi đi thẳng vào trong nhà, nàng không biết Lâm Giai Tuệ bị cái gì mà lại dở chứng nói khùng nói điên thế này.
Thùy Trang nằm trên giường, nhớ đến Lan Ngọc khi nãy đôi mắt sáng rực mà nhìn chiếc lồng đèn, nhớ đến khoảnh khắc Lan Ngọc dịu dàng vỗ Tĩnh Kỳ nín khóc, nhớ đến lúc Lan Ngọc đầy ôn nhu mà bế Tĩnh Kỳ trên tay, hai người đùa giỡn thật tươi. Vì cái gì trong đầu nàng bây giờ chỉ toàn là Lan Ngọc?
Hôm nay Thùy Trang đi chụp tạp chí, là một tạp chí không quá nổi tiếng nhưng Lan Ngọc đã nài nỉ nàng nhận chụp từ rất lâu, bởi vì quỹ tạp chí sẽ được quyên góp cho trẻ em mồ côi cha mẹ, nhiệt Thùy Trang lại rất cao, bảo đảm sẽ có một nguồn tài chính lớn để cấp cho các bé ấy.
Hôm nay là ngày nghỉ của Thùy Trang, nhưng vì Tĩnh Kỳ cũng là đứa bé không có cha mẹ, nàng đã động lòng mà đồng ý với Lan Ngọc.
Sáng nay Lan Ngọc đến đón nàng, sau đó hai người di chuyển đến điểm chụp tạp chí bằng xe của Thùy Trang.
Lan Ngọc lần đầu lái chiếc xe sang trọng có chút không quen, cô cứ chạy chậm vì sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó, Thùy Trang buồn cười mà nói: "Em làm sao vậy?"
"Còn làm sao nữa, xe của chin đắt tiền quá, làm hư tôi không có tiền đền đâu." Lan Ngọc khẽ nuốt nước bọt.
"Vậy xuống đi, để tôi chở em. Xuống xe tôi dọn đường cho em vào studio luôn." Thùy Trang cười cười trêu Lan Ngọc mà nói.
Lan Ngọc lườm nàng một cái, không có trả lời, bởi vì cô cần phải tập trung lái xe.
Đi được một lúc Lan Ngọc mới bắt đầu quen, cô tăng tốc lên một chút, vừa chăm chú lái xe vừa nói: "Hôm qua chị mua gì cho tôi mà nhiều vậy? Có phải là nhiều tiền lắm không?"
Lan Ngọc không rành về đồ hiệu lắm, từ trước đến giờ cô chỉ cảm thấy cái nào phù hợp với mình thì mặc, cô cũng không quan tâm là của hãng nào.
Hôm qua Thùy Trang đã gói quà rất tỉ mỉ từng món đồ để tặng cho Lan Ngọc, tất nhiên cô rất trân trọng nó.
Thùy Trang mua cho cô nào là quần áo để mặc đi làm, vài bộ vest, có thêm ba cái váy, túi xách, balo, và hai chiếc đồng hồ. Lan Ngọc mở quà ra có hơi choáng, nhưng mà cô không dám gọi điện hỏi nàng ấy, bởi vì sợ làm phiền đến không gian riêng tư của hai người họ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[TRANGNGOC - COVER] Nữ Minh Tinh Và Trợ Lý Của Cô Ấy
Любовные романыTác Phẩm: Nữ Minh Tinh Và Trợ Lý Của Cô Ấy Tác Giả: letienstl Cover: Vo Yen Nhi Link Gốc: https://www.wattpad.com/story/349269752 Thể loại: hiện đại, giới giải trí, HE "Chị sẽ rời đi chứ?" "Sẽ không, chị luôn ở đây, chỉ có hai chúng ta." ĐÃ NHẬN ĐƯỢ...