- Thông tin của cô đây, mọi tài liệu của người này thuộc trong phạm vi tìm kiếm của tôi, rất nhanh đã có được tất cả.
Trần Kha cầm trên tay phong bì chứa thông tin về cô nàng tên Di Hân kia. Cô không chần chừ mà tháo ra lấy giấy ra nhìn. Hình ảnh tuy là chụp ảnh thẻ nhưng nét mặt vẫn thư sinh rất khả ái.
- Của anh, cảm ơn.
Người đàn ông nhận tiền rồi cáo lui, Trần Kha bình thản mà lật từng trang giấy xem rõ từng hoạt động của Di Hân, cô nghĩ chuyến này nên chủ động làm quen với người phụ nữ này rồi.
_________________
Đúng như những gì mà Trần Kha đọc trong tờ giấy thì thường ngày Di Hân sẽ xuất hiện ở quán ăn, có lẽ cô ta tụ tập bạn bè để ăn uống. Trần Kha ngồi trong quán chờ sẵn. Một lát sau men theo khuôn mặt trong ảnh Trần Kha nhận ra Di Hân đang đi vào cùng với một đám bạn, cô ta và bạn đi vào góc quán và ngồi đó.
Một lần nữa Trần Kha chăm chú quan sát ảnh thẻ của Di Hân, quả là khác biệt, nếu nét đẹp lúc trước thư sinh thì bây giờ lại quyến rũ đến mê người. Cô thầm toan tính để có thể tiếp cận được Di Hân.
Một lúc sau Trần Kha ngồi khá lâu nên cô đi vào tolet. Nhưng tưởng sẽ tự suy nghĩ nát óc để bắt chuyện với Di Hân thì thật ra lại rất đơn giản khi Di Hân cũng bước từ ngoài vào. Trần Kha đứng cạnh vòi nước, hơi lúng túng vì cái vòi nó không có công tắc mở, hết loay hoay đứng ngắm nghía rồi gãi đầu, điều đó vô tình gây sự chú ý đến Di Hân.
- Cô không biết mở nó? - Di Hân đi lại lấy tay chỉ vào cái vòi.
Trần Kha khá ngượng vì chuyện làm quen này vượt ngoài tầm kiểm soát của cô.
- Ừm... Tôi muốn mở nước... Nhưng cái vòi ở đây nó giống như là đang làm kiểng vậy đó.
- Hihi... Được rồi, mở như thế này này. - Di Hân lấy tay che miệng cười rồi tiến lại gần vòi nước, đưa tay xuống và nước bắt đầu tự chảy.
Trần Kha theo động tác đó mà miệng cũng mở to ra hết nấc, cái quái gì thế? Cái vòi cũng biết tự mở sao? Thật vi diệu.
- Trông cô buồn cười lắm đấy, có ai nói mặt cô baby không? Đáng yêu ghê. - Di Hân không ngần ngại đi lại béo cái má bầu bĩnh của Trần Kha.
Tiếp xúc ở cự li gần này khiến Trần Kha không quen, theo bản năng cô lùi ra sau rồi cười khách sáo.
- Cảm ơn cô
- Tôi già quá hả? Gọi cô thì tội tôi quá đấy.
- Ờm... Tôi nghĩ tôi mới biết cô, xưng hô như vậy là hợp lí nhất rồi.
- Dù sao tôi cảm thấy cô rất thú vị muốn làm quen. Nếu cô không phiền thì có thể cho tôi được làm bạn cô nhé?
Di Hân nói xong đồng thời đưa cánh tay ra, Trần Kha đơ ra vài giây rồi sau đó hiểu ý nhanh chóng bắt lấy tay cô nàng.
- Tôi về trước đây. - Trần Kha vén tay áo lên xem đồng hồ.
- À này... Cô có thể cho tôi số điện thoại... Để có thể khi nào tôi gọi cho cô? - Di Hân nói bằng giọng ái ngại.
BẠN ĐANG ĐỌC
Chồng ơi, Đừng Đi
RomanceTG: Luxuki Thể loại: Bách Hợp "Đã được sự cho phép của tác giả" Truyện có yếu tố ngọt nhưng TG sợ bị tiểu đường nên cho ngọt một chút. Hy vọng ngọt một chút sẽ không khiến các bạn thất vọng. Tình tiết truyện có thể gọi là nhẹ nhàng, không hắc bang h...