Chương 11

1K 102 17
                                    

Chúng tôi đến trường khi còn rất sớm, sân trường chỉ lác đác vài học sinh. Tôi gặm cái bánh mì Quân đưa mặc dù đã ăn sáng ở nhà.

Minh Triết và Quân lại dắt nhau lên canteen vì tôi cần đến sớm trực nhật nên cả hai vẫn chưa kịp ăn sáng. Đấy là lời Minh Triết nói, còn thực hư ra sao thì tôi không định đi kiểm định làm gì cả. Nhưng nghe chẳng đáng tin tí gì, Quân còn có thời gian mua đồ ăn sáng cho tôi cơ mà?

Nguyễn Trần Ngọc Quân khoác balo lên một bên vai, nó nhìn xuống cái đồng hồ Carnival đen trên tay:
"Còn sớm lắm, trực nhật xong còn thời gian thì qua canteen đi, tao mua bánh gấu cho."

Mắt tôi hơi sáng lên, nhưng vội lắc lắc đầu:
"Không cần đâu, đi ăn trước đi tao trực nhật xong cũng gần vào học rồi."

Quân xoa xoa mái tóc tôi:
"Tao mua về cho, cầm balo vào lớp giúp tao nhé?"

Tôi đón lấy cái balo của nó.

Phải nói tuy Quân sống chó nhưng nó tinh tế kinh khủng khiếp. Nó biết tôi ngại nhận đồ của nó nên mới nhờ tôi mang balo vào thay.

Nếu nó đã mở lời thì đương nhiên tôi sẽ không từ chối.

Nguyễn Trần Minh Triết xoa xoa bụng:
"Đi được chưa chứ tao đói."

"Rồi rồi, muốn ăn gì đây?"

Hai thằng hướng đến canteen của trường, vừa đi vừa nói chuyện trông thân cực kì. Tôi nheo mắt nhìn theo, sau đó cũng tự giác quay bước trở về lớp. Vừa đi trong đầu tôi vừa xuất hiện lên vài dòng suy nghĩ thoáng qua.

Quan hệ của hai thằng này là cái mẹ gì nhỉ?

Tôi biết chúng nó là bạn thân nhưng Minh Triết đã học tại trường này từ năm lớp 10, còn thằng Quân thì mới chuyển đến cuối kỳ hai năm lớp 11.

Lúc đầu tôi đoán chúng nó chơi thân với nhau vì hợp tính hoặc đại loại thế và cái họ chỉ là trùng hợp. Nhưng hôm rồi, khi vào đón Nguyễn Trần Ngọc Quân đi học tôi lại phát hiện nhà lớp trưởng ở đối diện nhà của Quân. Chúng nó có thể là gì của nhau? Anh em họ à?

"Ơ? Á...."

Vừa đi vừa nghĩ khiến tôi hoàn toàn mất tập trung, chỉ vài giây đó thôi đủ khiến hàng loạt điều tồi tệ xảy ra.

Sàn nhà ở cửa lớp tôi hôm nay bỗng nhiên trơn một cách vô cùng kì lạ, tôi bước hụt chân khiến bản thân trượt mạnh đập mông xuống nền đất. Đáng lý ra sẽ không đập mạnh như thế nếu đầu tối tôi không bị trầy do ngã hôm qua.

Cảm giác đau đớn từ mông và đầu gối truyền đến làm tôi nhăn mày.

Và tôi phát hiện ra, balo của Nguyễn Trần Ngọc Quân đang nằm trên mặt sàn. Nơi mông và bàn tay tôi bắt đầu ướt ướt làm tôi nhận ra rằng sàn nhà có rất nhiều nước.

Mặc kệ cơn đau, tôi vội chồm dậy tóm lấy cái balo của thằng Quân. Đúng như tôi nghĩ, cái balo ướt nhẹp một phần và vẫn còn đang nhỏ giọt xuống sàn nhà. Quần của tôi cũng ướt hết.

Dcm, đứa nào chơi trò hãm thế?

Vừa bực mình vừa lo lắng không biết nói với thằng Quân thế nào thì đột nhiên tôi nghe có tiếng bước chân đang đi đến.

Áng Chiều TàNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ