Chương 18: Quân's POV

975 89 7
                                    

Tôi duỗi người trên ghế sofa, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại hiển thị đoạn chat mess đã bị block, mà đối tượng bị block đó chính là tôi.

Kì lạ, quá kì lạ.

Tôi, một thằng hoàn hảo từ tính cách đến nhan sắc, muốn tiền có tiền, muốn tình thì... có thể là hơi khó đi. Thế mà lại bị một con bé block thẳng tay. Tôi có làm cái đ** gì sai đâu mà block tôi?

Tôi ngừng nhìn vào điện thoại khi Hoàng Đức Anh bê một đĩa trái cây ra đặt trên mặt bàn. Thằng này tự nhiên đến mức nhà tôi mà nó cũng coi thành nhà nó rồi còn đâu?

Nó ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, miệng gặm miếng dưa hấu, mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại. Nó call với người yêu nó nãy đến giờ không chán à? Sao nói lắm thế nhỉ?

Nó nâng khoé miệng lên thật cao:
"Bé yêu xinh đẹp nhất thế giới ngủ đi nhé, chút nữa dậy anh đưa đi ăn." Rồi nó tắt ngúm điện thoại.

Tôi nhìn chằm chằm nó, và nó cũng nhìn lại tôi.

"Sao? Tao nói mày rồi mà, đừng chỉ nhận tình yêu từ một người, không đủ đâu."

Tôi vứt điện thoại lên bàn, xoay người với miếng dưa hấu:
"Đấy không phải là yêu."

"Thế nó là cái gì?"

"Hmm, nó là một mini game thử thách."

Nó nhìn tôi một cách khó hiểu nhưng đương nhiên nó cũng chẳng buồn hỏi tôi ý nghĩa của câu nói đó là gì. Nó có bao giờ quan trọng hoá tình yêu lên đâu, nên dù tôi thế nào với Linh Anh thì nó cũng chẳng thắc mắc tẹo nào cả.

Nó ngang nhiên vắt chân lên bàn:
"Mấy hôm nữa ông già mày về thì mày sống kiềm lại một tí, chứ bị tống lại về học ở Ngọc Quyến thì tao với Triết cũng bó tay."

Ah.

Tôi quên mất.

Ông già nhà tôi, một người đàn ông 10 ngày thì sẽ ở bên ngoài đến hết 9 ngày rưỡi. Có thể là công việc, gái gú, hoặc cũng có thể ông đang nuôi thêm một đứa con rơi bên ngoài khác mà tôi với Triết không biết?

Tôi với Triết là anh em cùng cha khác mẹ.

Tôi lười nghĩ lại, chỉ đành tặc lưỡi một cái tỏ ý đã biết. Dù sao tôi cũng chẳng muốn quay lại Ngọc Quyến với vài thành phần tôi chẳng ưa nổi ở đó.

"Mà kể cũng tài, hôm trước tao mới dò ra được thằng mày đấm cũng học ở Ngọc Quyến."

"Thằng nào cơ?" Tôi tò mò hỏi lại, nói thật thì tôi đ** phải dạng con ngoan trò giỏi như Triết nên chuyện đấm nhau xảy ra như cơm bữa ấy.

Nhìn lại thì tôi cũng thấy ông nội tôi nói đúng, rằng Minh Triết tốt thật.

Nhưng ông cứ nhất quyết không thừa nhận nó vào gia phả nhà tôi, chắc do ông là bạn thân của ông ngoại tôi nên ông chẳng chấp nhận nổi cái chết của mẹ tôi vào mùa đông năm đấy.

"Thằng người yêu cũ của Linh Anh ấy."

Tôi nhướng mày, cảm giác bồn chồn trong họng bắt đầu dâng lên, nụ cười hơi cứng lại:
"Dạo này mày tò mò chuyện Linh Anh thế?"

Áng Chiều TàNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ