Chap42. Lầm Size

211 26 13
                                    

Dù đã khoảng hơn tám giờ tối, nhưng hai người vẫn đứng ở khu vực bờ sông đó mà không có dấu hiệu nào là muốn đi về cả. Từ chỗ họ sống đến nơi này khá xa, lúc đi thì Joong đã mất hơn 30 phút mới tới được đây. Cộng thêm khoảng thời gian đi vòng vòng vì không tìm được đường thì phải mất thêm hơn gấp đôi số phút đó nữa. Tức nếu muốn trở về thì hai người phải mất ít nhất một giờ đồng đồ để vừa đi vừa tìm đường vì thật chất họ hiện tại cũng không biết mình đang ở khu vực nào. 

Dù vậy Dunk vẫn làm ngơ trước thời gian vẫn đang trôi mà thẫn ngờ tận hưởng không khí lãng mạn này, dù cậu mới phải là người cần về sớm. Joong không biết từ bao giờ đã trở lại vị trí chiếc xe máy được đậu gần đó. Nhìn thì có lẽ ai cũng sẽ tưởng hắn sẽ bỏ lại Dunk mà một mình lái xe đi về. Nhưng không, đôi mắt Joong vẫn chăm chú nhìn vào dáng vẻ của người đáng yêu trước mặt mà không có dấu hiệu gì mà muốn bỏ cậu lại.

Suy nghĩ một lúc thì Joong cũng mở cốp xe của mình ra và lấy từ đó một chiếc hộp bằng giấy trông khá cứng cáp. Hắn lặng lẽ đi từ phía sau cậu, trên tay vẫn cầm cái hộp giấy một cách trân trọng mà tiến tới. Ánh mắt Joong lén lúc nhìn vào bóng lưng của đối phương, bỗng dưng lồng hắn liền có chút gì đó muốn đến và che chở con người ấy.

Đứng loay hoay một lúc thì hắn cũng dùng bàn tay đang cầm hộp quà của mình mà dí thẳng vào người Dunk. Cậu giật mình quay lại thì thấy Joong đứng ngay sau mình nên cũng bớt đi cảm giác sợ hãi mà lên tiếng.

"Sao anh cứ thích làm bóng vậy?" 

"Anh bóng chắc em banh." Joong đùa giỡn đáp lại.

Nhưng Dunk có lẽ không thích đùa giỡn trong lúc này nên đã trả lời lại khá nghiêm túc.

"Ý em là anh sao mà thích làm bóng ma vậy. Trời tối như vậy mà sao đứng sau lưng em làm gì vậy?"

"Anh đâu có đứng sau lưng em đâu." Joong nhấp mạnh từ chữ như đang khẳng định điều vô lý đó thành hiện thực.

"Chứ anh đứng ở đâu?" Cậu thắc mắc hỏi lại.

"Anh đang đứng lòng lòng em đó." 

Nghe xong câu nói tình cảnh không có tí sáng tạo đó của Joong mà Dunk chỉ biết cười trừ cho qua chuyện. 

Lúc này, Dunk mới chú ý đến cái hộp tối tối trên tay anh. Theo bản năng, cậu chỉ tay vào thứ Joong đang cầm mà nói.

"Cái đó là cái gì vậy?"

Không để người yêu mình phải đợi lâu, Joong liền đưa chiếc hộp ra phía trước để cậu thấy rõ hơn.

"Cái này tặng em." 

Biểu cảm, giọng nói cùng với cái thái độ thiếu tự tin của hắn mà làm Dunk liền liên tưởng đến một đứa nhóc mẫu giáo đang tập tành yêu đương hơn là một cậu trai đang học phổ thông. Dù nghĩ là thế, nhưng cậu vẫn không nói ra vì sợ anh càng thêm ngại nên Dunk không nói gì mà chỉ dùng hai tay để nhận lấy món quà đó.

Thấy Dunk vui vẻ khi nhận được hộp quà mà mình đã rất tâm đắc như vậy Joong cũng thấy mình được hạnh phúc lây phần của em. Ai nói chỉ có người nhận quà mới cảm nhận được niềm vui chứ? Mà khi họ thấy được món quà của mình được trân trọng thì niềm vui đó có thể sang sẻ ngược lại cho người tặng. Bởi thế mà Joong hiện tại cũng đang rất hạnh phúc với việc mình làm.

[JOONGDUNK] YÊU rồi Xa, rồi YÊU.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ