Chap22. Không thể phôi phai

244 43 4
                                    

Trong lúc Joong đang đứng ngoài bãi biển suy tư về những kỉ niệm mang tên *mối tình đầu* của mình thì cũng lúc đó ở khoảng cách tầm vài trăm mét cũng có một người mang nỗi tương tư giống như vậy. Cùng đứng và ngắm cùng một bãi biển nhưng khoảng cách mà hai người đã không nhìn thấy nhau, vì thế họ cũng sẽ không biết rằng đối phương cũng đang giống mình.

Dunk không chọn về phòng trọ của mình ngay mà chọn cho mình một khu vực vắng người để ngồi lại nhìn ngắm hai bầu trời sao ngoài kia. Dù là mùa hè nhưng lúc gần khuya như thế này thì nhiệt độ bên ngoài cũng đã bắt đầu lạnh. Nhưng mặc kệ điều đó, cậu vẫn ngồi thẫn thờ ở đó mà không làm gì, mặc cho gió biển cứ thổi ngang qua mái tóc mà không cần biết là ngày mai bản thân sẽ có khả năng cảm lạnh.

Nhớ lại khoảnh khắc đối thoại lúc nãy với Joong mà Dunk bỗng bật cười nhẹ. Cậu không hiểu vì lí do gì mà mình có thể thốt ra được những lời đó và bản thân hiện tại đang có rất nhiều câu hỏi trong lòng.

"Không biết là cậu ta có buồn hay nghĩ gì về mình không nhỉ?" Cậu tự hỏi bản thân mình.

Nhưng đó là thắc mắc về cảm xúc của người khác, mà cậu không thể nào tự trả lời được. Ngay cả khi hắn có đứng trước mắt cậu nói ra thì Dunk cũng phải lựa chọn rằng cho nên tin những lời nói đó hay là không. Nhưng hơn hết, chính bản thân cậu lúc này phải tự lý giải được vì sao mình lại có cảm xúc như lúc này. Không buồn thảm, vui mừng thì lại càng không.

Nếu như đối với Joong việc chạm mặt ngày hôm nay như được nghe, được gợi nhớ lại một bản nhạc xưa cũ thì đối với cậu nó vẫn sẽ giống như vậy nhưng ở một cảm xúc khác. Kỉ niệm về mối tình đầu đối với Dunk thật sự giống như một bản nhạc giao hưởng vậy, dù năm tháng có trôi hay thay đổi ra sao thì những bản nhạc ấy vẫn sẽ không phôi phai.

Con người thì ai cũng phải trải qua ít nhất một lần đặt ra những câu nói giá như quay ngược lại thời gian để lựa chọn làm lại việc mà mình đã làm hay nói sai. Và Dunk cũng không phải ngoại lệ khi ngồi trên bãi biển cùng với cảm giác khó chịu vẫn tồn đọng trong người từ lúc gặp lại Joong. Thì cậu đang rất muốn quay về quá khứ để thu lại một câu hứa của mình dành cho bản thân trong tương lai, cũng chính là cậu của hiện tại.

Đó không phải là cảm giác hối hận khi mở lời bắt đầu cuộc tình này, cũng không phải những lời nói đau thương để níu kéo lại hắn. Mà hơn hết, điều mà cậu muốn thay đổi là lời hứa với chính bản thân mình nếu mai này có duyên gặp lại sẽ có thể chào anh "đã lâu không gặp."

Nhưng Dunk cũng không thể làm điều gì khác hiện tại ngoài chấp nhận hiện thực rằng trong những ngày tới mình phải đối mặt với Joong gần như là hằng ngày. Trời cũng đã khuya, cảm giác ngột ngạt cũng đã vơi đi phần nào. Cậu đứng lên để đi về phía phòng trọ của mình, trong lúc đi cậu đã không ngừng trấn an bản thân rằng.

"Không sao đâu Dunk à. Mày làm được mà. Mặc kệ hắn mà ở đây cho hết rồi mày sẽ được tự do thoải mái trở lại thôi." Dunk vừa đi vừa lẩm trong miệng.

(PHÒNG TRỌ CỦA DUNK)

Sau vài phút lượm vòng ngoài bãi biển ngoài gió ngoài kia thì cậu cũng đã về tới phòng trọ của mình. Đúng lúc đó bỗng một tiếng chuông tin nhắn vang lên khá to. Lướt nhìn xem thông báo thì Dunk phát hiện được gửi từ một số lạ nên cậu cũng không mấy quan tâm mà lấy đồ để thay rồi đi vào nhà vệ sinh.

[JOONGDUNK] YÊU rồi Xa, rồi YÊU.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ