Chương 15

444 61 18
                                    

"Quỳnh Nga, Quỳnh Nga, mau tỉnh lại, mở mắt ra nhìn em nào." – Diệp tiến tới bên cạnh chị, vỗ nhẹ vào mặt và lay cả người Quỳnh Nga để chị có thể tỉnh táo lại, miệng không ngừng gọi tên người đang sợ hãi trong cơn mơ ấy.

"Không, không, tôi không có làm mà...hức...hức...làm ơn, đừng, thả ra, không, không, tôi xin lỗi...hức... làm ơn tha cho tôi, tôi xin lỗi" – chị vẫn như vậy, vẫn không thoát được cơn ác mộng, miệng không ngừng xin tha, hai tay không nắm lấy grap giường nữa mà chuyển sang chắp tay lại và chà sát, vừa chà vừa không ngừng xin lỗi.

Bên trong giấc mơ, chị thấy Nghiêm Đức cùng Quỳnh Thư đến khách sạn tìm chị, cả hai không nói gì mà liền tiến tới túm tóc và tát chị, sau đó Quỳnh Thư liền chửi mắng chị giật chồng người khác, chị đã nói chị không làm nhưng ả ta cùng người đàn ông bên cạnh hắn vẫn chưa buông tha cho chị. Họ tiến đến xé rách quần áo chị, hắn ta không ngừng giở trò đồi bại, dơ dáy lên cơ thể chị, ả ta thì thích thú đứng quay phim lại. Họ bảo nếu chị không nhận sẽ lập tức tung video này lên mạng. Mỗi khi chị nói không có thì Quỳnh Thư sẽ tát vào mặt chị đến khi chị nhận tội thì sẽ buông tha cho chị. Còn người đàn ông thì sợ soạn khắp cơ thể Quỳnh Nga, bàn tay thô ráp lạnh lẽo của hắn chạm đến da thịt chị đều khiến chị buồn nôn và sợ hãi, hắn ta kê sát người hắn vào người chị để ngửi lấy mùi cơ thể Quỳnh Nga. Chị sợ lắm, sợ đến sắp ngất đi được, trong giấc mơ chị hi vọng có người đến cứu chị, là ai cũng được, làm ơn cứu chị với.

"Quỳnh Nga, mau tỉnh lại, Quỳnh Nga, chị nghe em nói không, là mơ thôi không phải thật, mau tỉnh dậy sẽ không đáng sợ nữa, có em ở đây rồi, không sao rồi, mở mắt ra nhìn em nào, Quỳnh Nga, chị, chị ơi." – cô xốc cả cơ thể chị dậy dựa vào người cô, vòng tay ôm lấy toàn bộ cơ thể đang không ngừng run lên vào lòng, gỡ lấy bàn tay đang xoa ấy vòng lên cổ mình để chị có thể bám víu vào, tay vẫn không ngừng vỗ vào mặt chị, ôm lấy đôi gò má của chị mà lay. Chưa bao giờ cô cảm nhận được sự bất lực như bây giờ, cô phải làm sao thì chị mới không ngủ nữa đây, phải làm sao để chị không phải khóc vì sợ bây giờ. "Quỳnh Nga, làm ơn, em xin chị đấy, làm ơn tỉnh dậy nhìn em đi mà." Cô vừa thầm cầu xin, vừa ôm trọn cả cơ thể chị vào lòng, tay phải đỡ lấy đầu chị tựa vào vai mình, tay trái ôm lấy bả vai đang run lên của Quỳnh Nga, cả người chị đều được cô ôm lấy, ôm luôn cả nỗi sợ hãi của chị.

"Di-Diệp...Anh." – tiếng người trong lòng thều thào gọi tên cô, nhưng chị vẫn còn nức nở vì khóc nên đã không thể gọi hẳn tên cô là Diệp Lâm Anh mà chỉ là hai chữ Diệp Anh. Chị đâu biết rằng đây mới thật sự là tên của cô.

"Ừm, là em đây, chị tỉnh rồi, không sao rồi, là mơ thôi, không sao, không sao, chị tỉnh lại là tốt rồi, có em ở đây không sao hết, không sao, không sao rồi." – cô nhanh chóng thoát khỏi cái ôm, nhìn thấy đôi mắt ngấn nước của chị đang hiện thị rõ sự sợ hãi tìm kiếm sự giúp đỡ thì không khỏi chua xót. Áp đôi bàn tay có chút lạnh lên mặt chị, dùng ngón cái lau đi những giọt nước mắt đang thi nhau chảy trên đôi gò má của Quỳnh Nga. Tay cô lạnh nhưng lại không có cảm giác khó chịu như đôi tay trong giấc mơ của chị, ngược lại rất dễ chịu. Miệng cô không ngừng trấn an chị, ánh mắt chứa đầy sự dỗ dành, che chở, nhưng đâu đó lại có chút lo lắng, sợ hãi. Cô nở một nụ cười trấn an chị nhưng mắt cũng đã rưng rưng muốn khóc rồi.

[Diệp Lâm Anh x Quỳnh Nga] Đối lậpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ