- Woah, em không ngờ anh Jihoon hát hay vậy luôn á.
- Myungho à, em nói câu này cả tuần nay rồi đó.
- Kệ em, cái gì đúng thì mình phải nói nhiều lần! Với lại anh hát hay thiệt chớ bộ.
Myungho khen xong còn chìa điện thoại mình ra cho Jihoon.
- Anh đọc đi, cfs trường mình vẫn đang truy lùng info anh ráo riết nè. Vừa khen anh hát hay còn dễ thương nữa. Nhiều người còn tính lập fanpage cho anh luôn rồi, nhưng mà tụi nó làm sao nhanh bằng em hehe.
Jihoon nghe xong chỉ có thể bật cười. Thằng bé Myungho thân với Seokmin và Mingyu từ khi Seokmin mới chuyển lên cùng trường với cậu. Dù đã gặp nhau nhiều lần, nhưng cậu chưa bao giờ nói chuyện với nó quá hai câu cả. Vậy mà sau tối qua, nó khen cậu tới tấp rồi tự lập luôn trang fanpage cho cậu, sau một đêm đã hơn một ngàn like rồi. Bây giờ, nó ngồi dính cậu cứng nhắc trong căn tin, dù điều này khiến hai con người nào đó nhìn Jihoon với ánh mắt như dao găm lạnh cả sống lưng.
Sao tên Soonyoung với tên Jun nhìn mình dữ vậy?
Từ sau buổi busking ngẫu hứng kia, cả đám bọn họ dường như đã trở nên thân thiết hơn với nhau nhiều. Nhờ anh Jisoo giới thiệu, Jihoon quen được hai thành viên còn lại của Lilili Yabbay - Seungkwan và Hansol, hai chàng trai năm nhất mới được tuyển vào band. Ngoài Wonwoo, Jihoon giờ có thêm hai thằng bạn đồng niên là Jun và Soonyoung. Chưa kể mấy thằng nhỏ năm hai là Seokmin, Mingyu, Myungho và ba ông già năm tư là Jeonghan, Jisoo, và Seungcheol nữa.
Thế nên bây giờ mới có cảnh hơn chục con người đang nhốn nháo kê ba bốn cái bàn với nhau, choán hẳn một góc của căn tin Đại học Seoul.
- Ê thằng chố Seokmin, sao mày không kể bố là anh Jihoon hát hay như vậy?
- Chắc nó không biết chứ gì. Cái miệng thằng này bình thường đi đâu cũng bô bô như cái loa di động, làm sao mà nó không kể mình nghe được?
Lee Seokmin mới ngồi xuống ghế chưa ấm mông đã ăn hai cái tát vào đầu từ hai thằng bạn đồng niên, còn bị tụi nó nhảy vào họng mà vu oan giá họa nữa, làm cậu nhất thời quay lại mắng:
- Do anh Jihoon chớ bộ! Từ khi ba mất ảnh có còn hát hò gì nữa đâu!
Cả bàn ăn nhất thời im lặng. Seokmin ngay lập tức nhận ra mình nói hớ khi bàn tay đang gắp đồ ăn của Jihoon khựng lại giữa không trung.
- Anh hai, em...em xin lỗi-
Jihoon cười hiền, trong lòng không khỏi cảm thấy một chút xót xa. Thằng nhỏ này từ trước tới giờ đều vậy, dù ở ngoài thế giới có quậy cỡ nào thì ở nhà vẫn sợ anh một phép, vẫn thương anh hết lòng. Jihoon thân với ba ra sao, Jihoon yêu âm nhạc thế nào, Jihoon buồn và đau lòng dường nao vào cái giây phút điền thông tin ngành học, chỉ có Seokmin là hiểu rõ nhất.
- Thằng nhỏ này, có gì phải xin lỗi chứ. Em không nói gì sai mà.
Và điều đó là sự thật. Vốn dĩ tánh Jihoon ít mở lòng tâm sự, ít nhắc về ba, từ hồi lên cấp ba còn bận việc học việc làm, thế mà Seokmin tưởng anh mình vì đau lòng mà không nhắc đến rồi từ bỏ cả âm nhạc. Aigoo, thời gian qua làm thằng nhỏ này nghĩ nhiều rồi, Seokmin à. Jihoon không kiềm được một cái vuốt tóc em trai mình.
![](https://img.wattpad.com/cover/363763973-288-k885517.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
une brise 🍀| soonhoon
Fanfic"Soonyoung ơi..." "Hửm?" "...Dán băng cá nhân cho mình với, đứt tay nữa rồi." 🍀 college au soonhoon author: shogidi 🙋♀️