12

665 83 7
                                    

- Nhưng mà đã hai tuần, HAI TUẦN rồi đó!

Đã chính xác là hai tuần rồi kể từ lần cuối Jihoon gặp Soonyoung.

Thái độ của Soonyoung sáng hôm đó khiến Jihoon cảm thấy không cam lòng. Anh không tỏ ra là nhớ chuyện mình đã làm, nhưng liên tưởng tới cảnh trong nhà vệ sinh, Jihoon lại thấy sao lúc đó anh có vẻ tỉnh táo và chủ động lắm mà. Cẩn thận dán băng cá nhân cho cậu, ăn một muỗng canh lại tấm tắc một câu khen ngon, giành phần rửa chén dọn dẹp, luôn miệng căn dặn Jihoon phải biết tự chăm sóc, không để bản thân bị thương. Nói xong là đi về, rồi bặt vô âm tín hai tuần liền, làm lắm hôm thức khuya Jihoon còn overthinking là có khi nào mình đang bị trap không.

Muốn biết cụ thể Jihoon thức khuya overthinking cái gì nữa thì liên hệ Jeon Wonwoo nhá. Cậu bình thường lãnh đạm ít nói, nhưng với bạn thân lại tâm sự liền tù tì vài tiếng, đôi lúc còn nhấm nháp vài lon bia dù cả hai chả ai uống giỏi (Bật mí là những đêm như vậy chỉ có Jihoon an giấc ngủ ngon, Wonwoo vừa lạnh vừa nhức cái đầu, còn Seokmin sáng sớm phải đi dọn tàn cuộc).

- Có khi nó bận thì sao? Vừa đi làm vừa đi học full time thì làm gì có thời gian.

- Chả nhẽ thời gian nhắn tin cũng không có luôn...

- Mày hỏi nó chứ sao hỏi tao? Nhớ người ta thì phải chủ động đi chứ.

- Tao ngại...

Jihoon không ngốc đến mức không nhận ra rằng con tim mình đã rung động không ít vào buổi tối hôm đó. Có chăng là nó đã rung động trước đó rồi, nhưng Jihoon cứng đầu cứng lòng cứ cố lờ đi, để đến khi môi chạm môi, cậu không thể chối bỏ cảm giác đó nữa, lớp phòng bị dường như được buông xuống nhường chỗ cho những cảm xúc thực sự bên trong.

Jihoon cậu có phải sắt đá đâu chứ, với những cử chỉ quan tâm dù nhỏ nhặt nhất của Soonyoung, từng ngày từng ngày đã làm tan chảy trái tim cậu mất rồi. Những cái nắm tay, chiếc áo khoác lên mình trong đêm lạnh, những sự yêu chiều, những lời khen ngợi động viên chứa đựng sự chân thành, từng miếng cơm gói bánh, và cả các cuộc gọi hai giờ sáng dù anh buồn ngủ vẫn chăm chú nghe cho hết đoạn nhạc mà cậu sáng tác vội, tất cả những cử chỉ đó của Kwon Soonyoung, chưa bao giờ Lee Jihoon coi nhẹ cả. Chỉ là cậu nghĩ, còn quá sớm để gọi tên thứ tình cảm này...

- Ừ cứ sợ hãi ngại ngùng đi, tới lúc mày thừa nhận mày thích nó có khi nó bị người khác hốt rồi.

Sau đêm thứ mười liên tiếp bị Jihoon lôi ra ban công lúc 11 giờ đêm chỉ để kể lể chuyện rõ rành rành như ban ngày, chỉ có chính chủ là từ chối hiểu, Wonwoo sầm mặt phán một câu rồi bỏ vào phòng. Thông cảm đi, ban chiều anh tận mắt thấy Kim Mingyu được một đàn chị khác ngành tỏ tình, còn tặng hoa và gấu bông, anh chỉ giận không chạy lại đốt luôn bó hoa với con gấu đó đi cho rồi.

- Anh cũng thấy Wonwoo nói không có sai đâu. Mới có hai tuần không gặp em đã nhớ nó nhiều thế này còn gì.

Đây là anh Jeonghan nói với cậu bây giờ khi cả hai đang cùng ăn trưa.

- Bây giờ Soonyoung bận rộn ở công ty, số ngày đi học còn ít hơn đi làm, tụi mình bạn bè mà nhắn tin với nó còn khó. Huống hồ gì Soonyoung cũng đẹp trai dễ thương, lỡ ở chỗ làm có người khác mê. Hoặc chẳng may mà gia đình Soonyoung đi theo kiểu hôn nhân sắp đặ-

une brise 🍀| soonhoonNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ