Chương 12

34 4 0
                                    

Vài tuần trôi qua, Xứng Tâm đã được xuất viện nhưng vẫn phải thường xuyên đến theo dõi tình hình sức khỏe. Bất ngờ thay ngày hôm ấy Khương Lăng Vũ lại đến đón anh, anh vui mừng ngồi lên xe. Băng gạt vẫn còn đeo trên đầu do vết thương chưa lành hẳn. Có lẽ khi nhìn thấy dáng vẻ ấy hắn đã thương hại anh?


Kể từ ngày xuất viện Khương Lăng Vũ đều trở về nhà chính của cả hai. Nhưng không được bao lâu hắn lại vắng nhà vào buổi tối. Xứng Tâm sốt ruột cả lên, anh liền lái xe đến căn Villa có cả quầy bar mà Khương Lăng Vũ và bạn hắn hay đến. Nếu là lúc chưa mất đi kí ức anh sẽ không tìm đến nơi này. Bởi lẽ khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của người bạn đời ấy, tất cả đều cười chế nhểu, họ xem thường anh đến thế nào. Một người có quyền lực trong tay như anh lại không thấy hạnh phúc hôn nhân chính là chủ đề trong cuộc trò chuyện  của họ.



Xứng Tâm bước xuống xe đậu ngoài cổng căn Villa, anh nhấc máy gọi cho thư kí vì sợ một mình sẽ không lo xuể. Không an tâm nên anh bảo Hà Kế đến giúp. Vào bên trong mới thấy dáng vẻ của con nhà giàu đốt tiền như thế nào. Trong đó còn có cả các hành vi vi phạm pháp luật, chơi chất cấm, quan hệ công khai. Xứng Tâm bỏ qua nhưng người đang nhìn mình tiến thẳng lên tầng 2 đi vào bên trong trung tâm.



Anh nhìn thấy Lăng Vũ ngồi trên chiếc sô pha dài, xung quanh là các trai bao, gái bao ăn mặc thiếu vải đang tích cực rót rượu vuốt ve. Cơn tức giận ập đến, anh đến bên cạnh đứng nhìn Lăng Vũ. Ánh mắt anh ngập tràn các câu hỏi, hắn một lúc lâu mới nhìn anh. Có chút bất ngờ vì anh tìm đến tận đây, đã bao lâu rồi anh ta mới đến đây tìm hắn? Có lẽ đã ba năm hơn rồi nhỉ? Từ sau khi hắn đổ rượu lên người anh trước sự chứng kiến của mọi người.


Lúc ấy tất cả mọi người đều vỗ tay, ca ngợi hắn khiến Xứng Tâm không còn chút mặt mũi nào. Khi ấy hắn thật sự rất hài lòng. Nhưng lần này Xứng Tâm lại tìm đến nhưng với chuỗi kí ức đã biến mất không biết khi nào sẽ quay lại.


Xứng Tâm không kiên nhẫn mở miệng nói chuyện:


- Về thôi! Bữa tối anh đã nấu sẵn rồi, chỉ toàn những món em thích. Em cũng say rồi, khi về anh sẽ nấu canh giải rượu cho em.


Hết câu còn nở một nụ cười nhẹ nhàng như xung quanh chưa từng có người khác tồn tại.


Điều đó càng khiến Lăng Vũ giận hơn, hắn không muốn người khác quản hắn, đặc biệt là Xứng Tâm. Đêm nay hắn không về là vì không muốn nghe thấy những lời nói ngu ngốc của con người mất trí nhớ ấy nữa. Được một chút thư thả thì anh lại tìm đến, hắn lạnh lùng đáp trả:


-  Tại sao phải quay về?

- Em nói gì vậy? Chúng ta phải về nhà ăn cơm rồi nghỉ ngơi...


Chưa kịp dứt câu Lăng Vũ đã đứng dậy túm lấy cổ áo anh giật mạnh. Xứng Tâm bất ngờ không phản ứng kịp, cơ thể anh ốm lại trông thấy vì trải qua những việc như thế. Cổ áo sơ mi bị kéo lỏng khiến phần xương quai xanh lộ ra.


- Ai cần ngôi nhà của anh? Thứ tôi cần thì anh không bao giờ đáp ứng. Tưởng bản thân mất trí nhớ thì muốn làm gì thì làm sao? Nói không chừng anh chỉ giả vờ để được nhận thương hại từ tôi thôi.



[Tiểu Thuyết Đam Mỹ]- XỨNG TÂMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ