Chương 13

40 3 1
                                    

Đúng hai giờ sáng Khương Lăng Vũ lái xe về nhà. Nếu là những lần trước đây hắn sẽ không làm theo lời Xứng Tâm nói. Nhưng không biết vì sao lần này hắn lại quay về đây đúng hẹn với anh ấy như vậy.

Khương Lăng Vũ đi qua khu vườn tiến thẳng đến cửa chính mở cửa tiến vào. Bên trong không có lấy một ánh đèn nào, chỉ len lỏi vài tia sáng bên ngoài chiếu vào. Nhưng vẫn đủ thấy bóng dáng người đàn ông ngồi quay lưng lại với hắn. Đôi vai ngày vào của người tập gym bây giờ đã không còn vững chắc. Càng chứng tỏ Xứng Tâm đã gầy đi trông thấy. Trong lòng hắn cũng cảm thấy khó chịu, nhưng lại phớt lờ đi. Dù sao cũng không phải việc của hắn, nên thêm một chuyện thì thà rằng bớt một chuyện.


Đèn được bật lên, Khương Lăng Vũ tiến đến bên cạnh Xứng Tâm nhưng anh vẫn như cũ không động đậy. Dù tiếng chân cũng không lay động người đang ngồi đấy, ánh mắt anh luôn nhìn về hướng đồng hồ trên tường. Cho đến khi hắn không kiên nhẫn nói:

- Có chuyện gì thì mau nói, ngày mai tôi còn có cuộc họp sớm.

Xứng Tâm  giật mình, giống như tỉnh lại từ một giấc mộng đẹp đẽ, lại bị bắt phải trở về hiện thực, anh có chút ấm ức nhìn hắn. Nhưng rồi nhìn nét mặt khó coi ấy anh cũng cảm nhận được không  khí lạnh tỏ ra.


Xứng Tâm đưa tay cầm lấy tờ giấy trên bàn đi đến đối diện Khương Lăng Vũ:

- Đây là điều em mong muốn, bây giờ tôi đáp ứng cho em.

Sau đó anh dí tờ giấy vào tay hắn, Khương Lăng Vũ nhìn thấy dòng chữ " Đơn ly hôn" thì quá đổi bất ngờ. Trên đó đã có sẵn chữ kí của hắn, và vết mực chưa khô là tên của Trương Xứng Tâm. Trong giây lát hắn không tin mà hỏi:

- Anh lại muốn diễn vai gì nữa vậy? Chiêu lạt mềm buộc chặt này anh nghĩ có tác dụng sao?

Xứng Tâm ngước mặt nhìn Lăng Vũ, đây chính là người con trai cướp lấy trái tim của anh, người này đang cố gắng sỉ nhục anh, lăng mạ anh hết mức có thể. Khi này hắn mới nhìn thấy đôi mắt sưng lên của anh, chóp mũi cũng đo đỏ. Có lẽ anh vừa khóc một trận xong. Cũng đúng phải ly hôn với hắn là điều khiến anh đau buồn đến mức nào chứ. Hắn cảm thấy có chút vui nhẹ, nhưng càng nhìn sâu vào đôi mắt kia, hắn không còn nhìn thấy người con trai mười năm trước nữa.

Bao lâu rồi hắn chưa nhìn kĩ người này, dáng vẻ của người này đã bắt đầu thay đổi như vậy sao? Hay là hắn chưa từng quan sát kĩ anh, lúc này trông anh chẳng khác nào các minh tinh diễn vai đau khổ vì tình yêu. Nhưng hắn chợt tỉnh bởi câu nói:

- Ông xã, cho phép tôi dùng từ này lần cuối nhé!- đôi ngươi anh chuyển động- Em có thể, có thể dành cho tôi một ngày hẹn hò cuối cùng không?

Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Lăng Vũ anh cuống cuồng giải thích:

- Tôi sẽ không đòi hỏi gì từ em nữa hết, căn nhà này cũng cho em đứng tên. Tất cả nhưng gì của em tôi đều không động vào. Nếu em đồng ý dành cho tôi một ngày...không, nửa ngày cũng được. Coi như là tôi cầu xin em....được không?



Khương Lăng Vũ cảm thấy người này như đang diễn hài trước mặt hắn vậy. Mới lúc nãy còn tỏ vẻ lạnh lùng khước từ hắn nhưng nhìn xem dáng vẻ cầu xin tỉnh cảm từ hắn này. Nhưng dù sao cũng phải đáp ứng nguyện vọng của anh, hắn đã đạt được mục đích thì coi như bố thí cho anh vậy, cũng không mất mát gì.




[Tiểu Thuyết Đam Mỹ]- XỨNG TÂMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ