Cũng đã sắp tốt nghiệp rồi, thời gian để tham gia các hoạt động của trường cũng ít đi. Thay vào đó thì phải gửi đơn thực tập ở các công ty, sinh viên ra trường thì đông, nhưng có thực lực hay không lại là chuyện khác. Mỗi ngày thức dạy liền đi thực tập, chiều đến thì phải đến trường hỏi thăm các giáo sư, có như vậy mới mong có thể thực tập ở các doanh nghiệp lớn.
Hôm nay là tròn 30 ngày mất của ba nhỏ, tôi đến trước ngôi mộ của 2 người, là ba lớn và ba nhỏ. Gương mặt ba nhỏ trắng trẻo đang cười rất tươi, tôi cảm nhận được ba nhỏ đang rất hạnh phúc. Dạo gần đây cơ thể hay mệt mỏi, cũng mơ thấy hai người họ nhiều hơn. Tôi, nhớ họ nhiều lắm.
Nhớ rằng trước đây một nhà ba người vui vẻ ăn cơm, trò chuyện, tôi sẽ kể cho ba lớn nghe về việc đến trường. Ba lớn sẽ vui vẻ đáp lại tôi, những gì tôi không hiểu ba sẽ giải thích cho tôi. Nhưng ba lớn là người nghiêm khắc. Ba nhỏ cũng ngồi cạnh vỗ về tôi, ba nói ba lớn rất yêu tôi. Chỉ là ông không biết thể hiện tình cảm của mình thôi.
Tôi hôm ấy, tôi đến cây cầu bắt qua con sông Dương Tử. Tôi tự hỏi ngày ấy khi ba nhỏ đứng trên cây cầu ấy, tự gieo mình xuống dòng sông lạnh lẽo. Không biết ông ấy có cảm giác như thế nào? Tôi cũng không rõ, là vui vẻ, là hạnh phúc, là cảm giác được giải thoát chăng?
Tôi muốn đến gặp họ, nhưng một cuộc điện thoại reo lên. Là giáo sư Trần của khoa kinh tế, tôi lặng lẽ bấm nghe máy:
- Em chào giáo sư!
- À! Xứng Tâm, em đang ở đâu? Bây giờ em có thể đến trường được không? Ta cố chuyện muốn nhờ em giúp.
Tôi yên lặng khoảng 3 giây, phải nói thế nào? Nói là tôi đang muốn tự sát sao?
- Dạ vâng. Em sẽ đến nhưng sẽ hơi muộn, em xin lỗi giáo sư trước ạ.
- Không sao! Trong hôm nay là được.
Tôi cất điện thoại vào, nhìn lên bầu trời xế chiều trên sông Dương Tử, thở dài một hơi rồi lên xe đi về trường.
Thì ra giáo sư gọi tôi đến để giúp đỡ khai giảng chào mừng Tân sinh viên, cũng đúng, mấy năm nay tôi đều giúp việc này mà. Tôi cũng không thể từ chối, vì giáo sư đã hứa giúp tôi gửi đơn cho doanh nghiệp nổi tiếng Á-Âu.
Lễ khai giảng diễn ra khá suôn sẻ, mất khoảng ba bốn ngày tôi mới có thể thở được. Thật sự qua nhiều chuyện để làm, chỉ mong có thể sớm thoát khỏi ngôi trường này. Khi con người bận rộn sẽ không có thời gian suy nghĩ, giống như bây giờ. Tôi không biết tại sao bản thân lại đứng thẫn thờ trên sân thượng của trường đại học.
(Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad id: khanhbang2801. Bất kì chỗ nào đăng cũng là reup, xin hãy đọc đúng chỗ. Mình xin cảm ơn)
Thật mệt mỏi, đã bao lâu rồi tôi không được ăn những món mà ba nhỏ nấu? Bao lâu rồi không nghe thấy giọng nói của ba lơn? Có thể trả lời "Rất lâu, rất lâu rồi!"
Một giọng nói thanh thoát, lại có phần điềm tĩnh vang lên phía sau:
- Tiền bối, đừng nghĩ dại dột...
BẠN ĐANG ĐỌC
[Tiểu Thuyết Đam Mỹ]- XỨNG TÂM
Narrativa generaleCâu chuyện kể về cuộc đời của một người con trai tên là Trương Xứng Tâm. Một đứa bé mồ côi từ bé, được nhân nuôi bởi hai người cha. Tưởng chừng đó là điểm yếu của anh nhưng anh ấy luôn tự hào về hai người ba của mình. Anh ấy hâm mộ tình yêu họ dành...