"Khi họ rót trà mời khách thường sẽ rót ba lần, hai lần đầu các con chỉ được uống một ngụm, tới lần thứ ba có thể uống hết."
"Con nhớ rồi ạ mẹ."
Bà Jong dặn dò rồi vuốt tóc cô nàng Char, con gái cưng của mình. Mà ở phía sau hai người phụ nữ ấy là hai người đàn ông của gia đình, Mew vừa tản bộ vừa nói chuyện với ba, giúp mẹ và em gái mang vác vali và balo, họ đi dọc theo con đường ra khỏi đền Jokhang để về homestay nghỉ ngơi.
Dưới bầu trời xanh thật xanh tưởng chừng như gần trong gang tấc cùng mùi hương thoang thoảng linh thiêng từ trong tu viện, Mew cười thật tươi nghe em gái nói đùa, sau đó cũng hùa theo kể một vài câu chuyện nhỏ nhặt.
Anh cao ráo đẹp trai, mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây màu be, khoác bên ngoài là áo măng tô dài nhìn vừa kín đáo lại ấm áp, đối với tiết trời mùa này thì khá phù hợp. Trên cổ anh đeo chiếc khăn Khata trắng tinh vừa được tặng. Nó như một lời chào mà người dân Tây Tạng thường gửi đến du khách để bày tỏ lòng hiếu khách của mình.
Khá lạ lẫm, vì đây là lần đầu tiên anh cùng mẹ đến nơi này.
Bà Jong thường hành hương tới đây mỗi năm một lần cùng những người bạn của mình, nhưng năm nay thay vì đi vào mùa hè, mẹ Jong đã quyết định đi vào mùa xuân và dẫn theo chồng mình cùng con trai và con gái, sẵn tiện muốn cả gia đình có thêm thời gian bên cạnh nhau và cùng cầu phúc cho một năm mới thật bình an suôn sẻ.
Dọc theo con phố cổ nhỏ, hai bên đường là bức tường làm bằng đá Mani chạm khắc những câu thần chú và những lời cầu nguyện của những tín đồ Phật giáo, những người dân lâu đời để lại ở đây. Càng đi xa khu trung tâm, không gian càng yên ắng hơn, dần bớt đi tiếng ồn ào rôm rả, thay vào đó là tiếng gió rít cùng tiếng nhạc nhẹ nhàng, có lẽ phát ra từ một chiếc sáo, hoặc một chiếc kèn nào đó.
Đây là vùng đất của những lễ hội, vì vậy sẽ không khó để bắt gặp những lễ hội nho nhỏ trong các ngôi làng, hoặc của mấy đứa nhỏ chạc tuổi nhau. Đó là lí do nơi đây vừa hoang dã lại vừa ấm cúng, vừa ngập tràn hơi thở của thiên nhiên, song cũng đầy ắp sự sống của con người.
Nằm ngay đầu một ngôi làng trông có vẻ rất yên bình là một chiếc homestay nho nhỏ, bà chủ là người quen của mẹ Jong, mỗi lần đến Tây Tạng bà đều ở đây và lần này cũng vậy. Kiến trúc bên ngoài của nó không có quá nhiều khác biệt với các ngôi nhà khác ở trong làng, đặc biệt là hai cái cột ngay cổng ra vào được tạo kiểu theo hoa văn của đá dzi Thiên Châu - một trong những loại đá quý rất đặc trưng ở Tây Tạng.
Thiên Châu còn có nghĩa là đá từ trên trời rơi xuống, có linh khí của đất trời, mang lại may mắn và phước lành. Trước đây, đá Thiên Châu là vật bình an của giới quý tộc, còn hiện nay trở thành một loại biểu tượng của Tây Tạng, ai đến đây cũng mua về tặng người thân hoặc làm kỉ niệm. Chúng được bán với những mức giá khác nhau, có những viên giá trị lên đến chín mười chữ số cũng là điều bình thường.
Mẹ Jong bước vào trước, Char và Mew cẩn thận quan sát mẹ rồi làm theo, khi đi vào không được bước dẫm lên ngạch cửa, điều này bà cũng đã dặn cả nhà trước đó lúc họ còn trên đường đi đến đây.