Một câu chưa từng oán hận của Jisung khiến cho những giọt nước trào chực rơi ra từng khoé mắt của Trương Triết Long.
Ông che miệng nghẹn ngào "Con của ta..con trai của ta."
Đứng trước mặt của cậu là người bố ruột đã bỏ đi nhiều năm nhưng ông ấy lại đang khóc, khóc đến đầy thương tâm. Jisung chẳng hiểu vì sao thấy được cảnh này, trong lòng cậu lại dẫy lên một cảm xúc buồn đến tê dại hết cả trái tim.
"Tôi...xin lỗi vì đã nói những lời không nên nói với ông."
"Con đừng xin lỗi, con không có lỗi Jisung. Là ta, ta đã bỏ con đi. Ta mới là người có lỗi."Han Min vội vàng nói.
Ngày đầu tiên ông gặp lại Jisung sau ngần ấy năm Han Min đã hối hận ăn năn rất nhiều, lương tâm ông dằn vặt hằng đêm khi nhìn thấy đứa con trai quá gầy gò, trên người có quá nhiều vết thương. Tận tai nghe nó kể những gì nó phải chịu đựng trong suốt thời gian ông bỏ đi, lúc đấy tim ông như vỡ ra hàng trăm mãnh. Có những lúc ông tự suy nghĩ rằng tại sao lúc đó mình lại ác độc, lại nhẫn tâm với đứa con trai duy nhất như thế.
Nghe quãng đường trưởng thành của Jisung đầy gian nan vất vả, tim gan ông như quặn thắt hết cả lên. Mọi đứa trẻ khác đều có bố mẹ kề bên và chỉ dạy cho chúng nhưng còn ông lại bỏ mặc Jisung, để cho thằng bé phải tự nuôi sống bản thân của mình.
Ông là người bố tồi tệ, ông không thể mang đến một tuổi thơ bình thường như bao đứa trẻ khác cho Jisung mà chỉ để lại cho cậu đầy rẫy nỗi bất hạnh, ông chỉ biết rằng dù cho có bù đắp bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể bù đắp được những gì mà con trai ông đã chịu đựng.
Jisung siết chặt hai tay, móng tay cậu bấm vào da thịt đến bật cả máu. Môi cậu mấp máy những lại không thể thốt ra thành lời, cậu chỉ cảm thấy..thật nhẹ, tảng đá nặng trong lòng cậu cuối cùng cũng đã xê dịch đi phần nào rồi.
Có lẽ chú Kim nói đúng, có những thứ cậu nên chấp nhận buông bỏ đi thôi, bỏ lại quá khứ để giải thoát cho chính bản thân mình.
Thật ra Jisung vốn dĩ đã chuẩn bị lời này từ lâu rồi, sau lần gặp kia với Han Min. Cậu đã nói được ra những gì mình muốn nói, việc tha thứ cho ông ấy cũng là do chính cậu tự chấp nhận lấy.
Jisung giữ khư khư gánh nặng này đã 11 năm hơn rồi, cậu muốn tấy cả chấm dứt. Chấm dứt đi chuỗi kí ức đầy ám ảnh kia, nhát dao năm xưa đã đổi lấy sự trừng phạt 11 năm với cậu rồi.
"11 năm qua..tôi không còn sức để chịu đựng chuyện này nữa, tôi thật sự rất mệt mỏi, cũng không còn đủ kiên trì để tiếp tục nữa. Ông từ nay chỉ cần sống tốt là được."
Han Min vui mừng nước mắt đầy cả mặt, ông đưa tay quẹt đi những dòng nước đọng lại trên gương mặt mình, giọng tràn đầy sự vui sướng "Ta..ta từ bây giờ sẽ chăm sóc con, chăm sóc con thật tốt. Con cần gì, con muốn gì cứ nói với ta, ta sẽ ở đây , ở Hàn Quốc không quay lại Mỹ nữa."
"Được, tuỳ ông quyết định đi..tôi có hơi mệt, ông về trước được không, tôi sẽ liên lạc với ông sau."
"Nhưng.."Han Min mới vừa nhận lại con tuy rằng không nỡ nhưng ông biết không nên làm khó Jisung "vậy ta để quà ở đây, con nhận đi Jisung. Là bố tặng con, ngụ ý chúc con có một năm mới thật bình an. Ta về trước, hôm sau ta sẽ đến tìm con nhé."