Minho lái xe đưa Jisung đến bệnh viện tái khám. Suốt cả đoạn đường đến bệnh viện lẫn đến quá trình thăm khám Jisung chẳng biểu hiện trạng thái cảm xúc gì cả, bác sĩ kêu gì thì cậu làm nấy. Ai hỏi thì mở miệng trả lời còn không thì cậu chỉ im lặng tuyệt nhiên không hé răng ra dù chỉ là một câu.
Quan sát kĩ một mặt này của Jisung chẳng hiểu sao Minho lại đâm ra lo lắng, hắn hết nhìn Jisung ngồi chúi đầu vào điện thoại trong tay ngoài cửa phòng rồi lại nhìn chú Kim"chú, Jisung có phải tốt hơn rồi không ạ?"
Chú Kim đẩy gọng kính ngước đầu lên nhìn Minho khẽ mỉm cười gật nhẹ "ừ, có tiến triển rồi đấy"
Nghe được câu khẳng định từ chú Hạ, hắn âm thầm thở nhẹ ra một hơi, Minho hỏi tiếp "nhưng sao con thấy cậu ấy....
"Lười nói chuyện, không bộc lộ cảm xúc nhiều đúng không?."như hiều được ý của Minho, chú Kim ngắt lời hắn.
Minho vội vàng gật đầu "đôi khi cậu ấy sẽ chủ động nói trước nhưng rất ít, nhiều lúc con chẳng thể nào đoán được cậu ấy đang vui hay đang buồn hoặc cần gì."chính bản thân Minho cảm thấy như vậy rất nguy hiểm.
Trông thấy dáng vẻ xoắn xít của Minho, chú Kim bật cười "không ngờ có một ngày thấy được bộ dạng này của con đấy."nói rồi ông đứng lên lấy một tờ bệnh án ra đưa cho Minho nhìn, đồng thời vỗ vai hắn "về vấn đề này con yên tâm, cái đó là do bản tính tự nhiên của mỗi con người thôi. Tính tình thằng bé không thích nói chuyện với người khác hay không thích biểu lộ cảm xúc đều là do thói quen từ nhỏ của Jisung, con nuốn nó thay đổi thì tập cho nó nói nhiều hơn, học cách biểu hiện buồn, vui, giận dữ ra bên ngoài. Chuyện này không khó, có thể từ từ cải thiện được, chủ yếu là căn bệnh thần kinh của Jisung thôi."ông chỉ vào báo cáo bệnh án cho Minho xem.
Được chú Kim giải thích thêm một số kiến thức, lúc bấy giờ Minho mới thông suốt. Ban đầu hắn cứ tưởng đâu do biến chứng để lại, nhưng chú Kim nói cũng đúng, từ lúc Jisung gia nhập SKZ cho đến hiện nay cậu nhóc đúng là rất lạnh lùng và khó gần "con lo xa rồi, như chú nói thì chính xác tính cách Jisung không được tốt cho lắm."
"Thằng bé này...đúng là trường hợp lần đầu tiên ta nhìn thấy. Nghị lực sống không có nhưng lại có tính kiên trì đáng nể thật. Đáng tiếc mà.."ông vừa tặc lưỡi vừa nhìn ra ngoài chỗ Jisung đang ngồi.
Trao đổi thêm một lúc với chú Kim, Minho cũng chào tạm biệt ra về. Đến khi hắn bước đến chỗ của Jisung thì đột dưng phát hiện ra sắc mặt của cậu sa sầm hẳn đi, Minho có hơi hoảng hắn nhíu mày ngồi xuống cạnh cậu nhỏ giọng hỏi "sao thế, cậu khó chịu ở đâu à?"
Jisung không trả lời lại Minho mà chỉ siết chiếc điện thoại ngày một chặt hơn, như thể muốn bóp nát con Iphone ra làm đôi vậy.
Biểu hiện này không ổn, nỗi bất an trong lòng Minho trỗi dậy, hắn vừa gọi vừa lay người cậu"Jisung, Jisung."
Gọi mãi hơn 2 phút thì Jisung rốt cuộc cũng có phản ứng, cậu quay đầu nhìn Minho "sao cơ?"
Thấy Jisung chịu chú ý đến mình, hắn thoáng nhẹ lòng nhưng cũng có hơi chút cáu giận "còn sao cơ à, tôi gọi cậu cả buổi cậu để hồn đi đâu vậy. Làm sao tự dưng lại trở thành như vậy, đau đầu hay cơ thể không khoẻ ở đâu mau nói cho tôi biết."