10

66 8 0
                                    

"Tôi không hiểu vì sao bố tôi lại sợ tôi đến như vậy."

Lời nói của Jisung làm Minho bất ngờ, hắn trước đây chưa từng nghe cậu kể về gia đình của mình dù chỉ là một chút, lần hiểu biết gần đây nhất cũng là qua miệng Felix nói mà thôi.

Sao đột dưng lại hỏi hắn một thế này?.

Minho đảo một vòng mắt, hắn bắt đầu chọn trong đầu những từ ngữ để có thể nói chuyện với cậu nhưng hắn vừa định mở miệng thì bên ngoài vang lên tiếng mở cửa.

Felix thò đầu vào trong, cậu mang vẻ mặt nghiêm trọng tay cầm điện thoại đưa đến trước mặt Jisung nói "Hannie, là chú Han tìm cậu."

Chú Han ở đây chính là bố của Jisung, ông Han Min. Đồng thời cũng là người thân máu mủ còn sót lại duy nhất trên cuộc đời này của cậu.

Nghe đến hai chữ chú Han, đôi đồng tử của cậu chợt giãn ra. Ánh mắt âm u biến đổi trở nên sắc lạnh hơn bình thường, đã gần ba năm nay ông ta không hề liên lạc với cậu cớ sao hôm nay tự dưng lại chủ động gọi đến.

Minho ngồi bên cạch quan sát sắc mặt của Jisung thoáng chốc trở nên tệ đi, hắn liền biết có chuyện không ổn. Từ đầu hắn đã nghe nói mối quan hệ của hai cha con này từ lúc lâu đã không được tốt rồi, ban nãy Jisung lại còn vừa đề cập đến bố của mình.

Đúng là gọi quỷ, quỷ liền đến.

Nhưng đây là nội bộ gia đình nhà người ta, hắn vốn không có tư cách xen vào, vả lại lấy cái cớ gì để xen vào cơ chứ. Hắn với Jisung chẳng qua chỉ là đồng nghiệp mà thôi, trước tiên cứ xem thế nào đã.

Jisung không vội nhận điện thoại ngay, cậu đợi đến hồi chuông thứ năm vang lên mới chậm chạp bắt máy. Sở dĩ ông ta gọi cho Felix là vì máy cậu đúng lúc hết pin, nếu có gọi cũng chẳng gọi được nên mới gọi cho cậu.

"Alo?"

Ngày thường Jisung nói chuyện đã không có cảm xúc gì rồi nhưng ít ra cậu đã kiềm chế bớt cái tính khí thất thường của mình lại, bây giờ đối diện với Han Min, cậu không ngại mà bộc lộ tính tình thật sự, với người đàn ông này Jisung không muốn đôi co nhiều lời vớ ông ta.

"Jisung, con vẫn ổn chứ, ta nghe nói con mất tích."

Đôi lông mày cậu chợt nhíu chặt khi nghe những gì Han Min mới vừa nói qua điện thoại, lời lo lắng quan tâm này thật khiến cho cậu cảm thấy buồn nôn.

Ngữ khí Jisung lạnh lẽo như hầm băng lâu năm không được đón ánh mặt trời, cậu gằn từng chữ "tôi còn chưa chết, ông không phải giả tạo với tôi."

Đầu dây bên kia Han Min đột nhiên tim đập mạnh, ông thật sự đã lâu không tìm đến đứa con trai này rồi, hôm trước nghe Felix chủ động gọi đến cho mình báo Jisung mất tích, lúc bấy giờ ông mới sực nhớ đến Jisung.

Cho dù năm xưa ông có ác cảm với nó nhưng chung quy vẫn là đứa con đầu lòng ông cùng với vợ mình tạo ra, nếu không phải vì căn bệnh do gen di truyền kia và khiến cho vợ ông mất mạng thì có lẽ ông đã không sinh ra sự thù hận không nên có với Jisung.

Thằng bé khi ấy chỉ là một đứa con nít...

Han Min không tìm đến Jisung là vì mãi sau này ông mới nhận ra được khi trước mình bỏ rơi cậu thật sự là không nên, ông vì xấu hổ vì sợ cậu sẽ chán ghét mình nên không dám liên lạc với cậu mà chỉ âm thầm quan sát hoặc nhờ Felix thỉnh thoảng báo cáo tình hình của Jisung cho mình.

[SKZ] Không Thể YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ