Jisung nghiêng đầu nhìn người đàn ông mặc dù đã ở trong độ tuổi tứ tuần nhưng vẫn còn dáng vẻ phong độ trông thấy rõ, người này là bố ruột của cậu nhưng Jisung lại chẳng có lấy một tí cảm xúc nào gọi là tình thân cha con. Trong mắt của cậu, Han Min chẳng khác gì một người dưng xa lạ.
Cậu khoanh tay nhìn trực tiếp vào Han Min "ông nhìn thẳng vào mắt tôi này, nhìn xem tôi hiện tại đã bao nhiêu tuổi rồi? Sống được thêm mấy năm nữa?."
Đây là số ít lần Jisung mở miệng nói nhiều đến vậy, ngay khi nghe được những câu từ ông bố ruột thân yêu kia cậu chỉ muốn trút hết những gì phải chịu đựng suốt hơn 11 năm nay ra lên đầu Han Min.
Bên này Han Min hoảng hốt nắm lấy tay Jisung run giọng "Jisung, con đừng nói bậy..con còn trẻ, căn bệnh này có cách chữa trị được, ta..dù có khó khăn đến cỡ nào cũng sẽ tìm bác sĩ giỏi, đó là lí do ta muốn đem con ra nước ngoài."
Bị Han Min đột ngột nắm tay, Jisung lạnh mặt, đôi mắt cậu căng ra đến nhìn thấy rõ cả dây tơ máu.
"Buông tôi ra, đừng chạm vào tôi!!"Cậu hất mạnh tay ông ra hét lớn.
Bàn tay bị Han Min chạm vào run rẩy đến lợi hại, dường như bàn tay ấy bị mất kiểm soát. Jisung đã phải hít ra thở vào đến hai ba lần mới giữ được bình tĩnh.
"Jisung..
"Câm miệng!! Đừng bao giờ gọi tên tôi một lần nào nữa, ông nghĩ ông có tư cách sao? Ông không phải ghê tởm một đứa thần kinh như tôi à? Han Min, ông tốt thật đấy. Bây giờ quay về nhận lại tôi, còn tìm bác sĩ chữa trị cho tôi nữa. Tôi thật sự phải nên quỳ xuống gập đầu nhận lấy ân huệ này của ông hay là mừng rỡ gọi ông một tiếng 'bố'?"Jisung nói một cách lưu loát đến kì lạ, cậu thậm chí còn đứng lên tiến gần đến chỗ ông đang ngồi khom người xuống một chút nhìn ông cười "haha, ông gặp tôi riêng biệt thế này không sợ tôi lại đâm cho ông một nhát sao? Giống như cái lần mười mấy năm về trước tôi đã làm ấy."
Không hiểu sao nghe đến đây ông liền cảm thấy sóng lưng mình bỗng dưng lạnh toát, ngước lên nhìn gương mặt xinh đẹp của Jisung thì ông mới phát hiện ra đằng sau vẻ đẹp thiên sứ kia là một tâm hồn đã trở nên vặn vẹo đến sức mẻ không có cách nào có thể chữa lành được.
"Con trai, ta xin lỗi..ta xin lỗi con rất nhiều."đây là những gì ông muốn nói với Jisung sau ngần ấy năm. Ông biết mình sai nhưng lại không có cách nào để bày tỏ hết nổi ân hận của mình cho cậu biết, chỉ có thể dùng hành động để chứng minh mà thôi.
Bất ngờ Jisung vén ống tay áo lên hơn phân nữa, phơi bày những vết sẹo cắt chéo liên tiếp trải dài từ phía mu bàn tay cho đến hơn khuỷu tay giơ lên trước mặt Han Min.
Ngay sau khi tận mắt nhìn thấy những vết thương lớn nhỏ của Jisung, cánh tay trắng muốt gầy gò đầy sẹo ông suýt chút nữa thì hét lên "trời ơi Jisung!Tay của con..là người nào, con mau nói cho ta!!"nói rồi ông đoạn tính nắm lấy tay Jisung xem xét thì cậu đã thụt lùi về phía sau vài bước.
Jisung sờ lên những vết sẹo kia, cậu rũ giọng nói "hiện tại hỏi người nào thì có ích gì."
"Ít ra ta có thể bắt bọn họ vào tù vì đã đánh con."