43.

256 28 4
                                        

Một buổi chiều âm u. Cơn mưa rào ghé qua chốc lát rồi biến mất, đến đã nhanh, đi càng thêm vội. 

SlimV giũ nhẹ chiếc ô trong tay xuống, lại phủi bớt đi đôi hạt nước còn vương trên vai áo măng tô màu xám nhạt. Cước bộ thoáng dừng lại khi sắp đến chỗ hẹn, anh ngước mắt, hơi ngạc nhiên khi trông thấy tấm biển hiệu ngày nào vẫn còn sừng sững tồn tại nơi góc phố. 

Vài con chữ ngắn gọn, nền gỗ nhiều thêm chút vệt hoang tàn như một minh chứng của thời gian.

Ánh mắt SlimV trở nên mơ màng trong một thoáng ngắn ngủi. Kể từ lần cuối cùng đến đây cùng Andree, đã rất lâu rồi anh chẳng ghé lại chốn này. Bởi nó mang theo những hồi ức vừa ngọt vừa đắng mà anh chẳng dám nhớ về, lại càng chẳng dám xóa đi. Trái tim anh có thể kiên cường bước qua sóng gió, nhưng suy cho cùng, nó cũng chỉ là thứ làm từ máu thịt, một vị trí phải gánh lấy biết bao đau khổ của con người.

Nhưng có lẽ giống như những khi cơn mưa vô tình ghé ngang qua thế gian này, chỉ cần hôm nay chưa phải là tận thế thì sáng mai, mặt trời sẽ lại nở rộ những tia nắng ấm áp.

Bọn họ đều đã đợi được đến lúc ánh bình minh ló dạng.

Tiếng cửa mở tạo thành âm thanh cọt kẹt chói tai, anh bước vào trong, đảo mắt nhìn khắp một lượt. Vẫn cũ kỹ, vẫn vắng vẻ. Người chủ ngồi phía sau quầy nước ngồi trên cái ghế đẩu, cầm xấp báo giấy, thi thoảng đưa tay chỉnh lại cặp kính đã lỏng vít. Trên mái tóc nhuốm màu năm tháng, nơi khóe mắt lại nhiều thêm mấy vệt thời gian.

Chỗ góc quán, cạnh tấm kính mỏng đã có một người ngồi chờ sẵn. 

Vài tiếng lách tách lại vang lên, dường như trời lại sắp trút nỗi lòng. 

Anh nhìn chằm chằm bóng lưng người nọ một lúc, khẽ cúi đầu, hít sâu một hơi. Toàn bộ quá trình trước đó bản thân đều có thể thản nhiên đối mặt, nhưng đến giây phút này, chẳng hiểu sao anh lại cảm thấy hơi khẩn trương. 

"Đừng đứng đó nữa, anh trông thấy em rồi".

Di động trong túi áo rung lên. Vừa lấy ra xem, SlimV đã thở dài. Không hổ là Andree, có dán mắt vào điện thoại thì cũng chẳng thể khiến hắn thôi nhạy cảm với những sự hiện diện xung quanh mình.

- Anh đến lâu chưa? 

Anh xuống phía đối diện, vừa ngó ly bạc xỉu trên bàn vừa hỏi hắn.

- Chỉ trước em vài phút thôi. - Andree khẽ cau mày nhìn vạt áo hơi ẩm của anh. - Em đi bộ đến à?

- Ừ, chỉ một khoảng từ đoạn Phố bích họa thôi à. 

SlimV mỉm cười. Người trước mặt anh lại chỉ khẽ gật đầu.

Cuộc nói chuyện chẳng hiểu sao trở nên hơi lúng túng. 

Andree không phải người giỏi giao tiếp, đôi lúc những cuộc trò chuyện với hắn rất dễ rơi vào ngõ cụt. Phần lớn thời gian thời hai người còn bên nhau, về cơ bản thì hắn luôn ở cái thế "sẵn sàng lắng nghe". Còn người gợi chuyện thì luôn là SlimV.

Chỉ là nhất thời, anh cũng không biết nên nói những gì. Bọn họ đã rất lâu, rất lâu không ngồi lại với nhau như thế này rồi.

[RV] Companion | Yue TangNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ