Chương 5: Rút bài

152 9 0
                                    

Đợi đến khi Leonard nhận ra, trước mắt đã xuất hiện từng hàng cột đá rất cao, chúng đứng sừng sững phía trên sương mù xám vô biên vô tận, chống đỡ một tòa cung điện rộng lớn như chỗ ở của Cự Nhân.

Đôi mắt lục của anh mờ mịt, sửng sốt một giây, Leonard mới phát hiện không biết mình đã ngồi xuống bên cạnh một chiếc bàn dài đồng xanh loang lổ cổ xưa từ bao giờ, cạnh người và đối diện là những chiếc ghế dựa lưng cao mang đến cho người ta cảm giác uy nghiêm trang trọng.

Mà phía trên cùng của chiếc bàn dài loang lổ, có một bóng người bị màn sương dày đặc bao phủ. Người nọ hơi dựa ra sau với tư thái thản nhiên, dường như đang đưa mắt nhìn xuống thế gian.

Khi bóng người kia đập vào mắt Leonard, anh giống như bước lên con tàu thuyền chở khách, phía trước là biển lớn mênh mông sâu thẳm không nhìn thấy bờ, cũng không nhìn thấy điểm tận cùng, hoặc là giống như đi ra khỏi thành phố, bước vào vùng ngoại thành, nhìn lên ngọn núi nguy nga mây trắng lượn lờ.

Đúng vào chớp mắt ấy, trong đầu Leonard hiện lên một suy nghĩ, đã đưa ra được suy đoán đại khái đối với tình huống của bản thân lúc này. Là một người phi phàm của giáo hội, một tín đồ tin vào sự tồn tại của thần linh, anh không thể kháng cự lại cảm nhận trong lòng, muốn rời khỏi chỗ ngồi theo bản năng, cúi người làm lễ với sự tồn tại trước mặt.

Tôn nghiêm của thần linh, như núi như biển!

Leonard vừa định đứng dậy, lại bị một sức mạnh vô hình ép ngồi trở về chỗ, bên tai lập tức vang vọng một giọng nói trầm thấp bình thản:

"Không cần phiền phức như vậy. Anh có thể gọi tôi là Ngài "Kẻ Khờ"."

' "Kẻ Khờ"... quả nhiên...' Trái tim vốn đang sợ hãi trước những điều chưa biết của Leonard nhất thời bình tĩnh lại, tuy vẫn lo lắng không biết tiếp theo sẽ gặp phải chuyện gì, nhưng không còn thấp thỏm, đứng ngồi không yên, miệng khô lưỡi rát như trước nữa.

Anh hơi thẳng người, đặt tay lên ngực, cúi người chào:

"Ngài "Kẻ Khờ" tôn kính, vì sao ngài lại triệu hồi tôi đến đây?"

Là một "Kẻ Gác Đêm" có nhiều năm kinh nghiệm, cũng là một "Găng tay đỏ" đã tham gia rất nhiều vụ lớn, Leonard biết lập nên mối liên hệ với một sự tồn tại bí ẩn nguy hiểm tới cỡ nào, rõ ràng mình đang từ mép vực sâu bắt đầu trượt xuống dưới, không còn cơ hội nhận được sự cứu vớt nữa.

Từ khoảnh khắc quyết định gọi tôn danh của "Kẻ Khờ", anh đã tự dự đoán được kết cục bi thảm, nhưng vì báo thù, anh vẫn bất chấp mọi thứ để đưa ra lựa chọn.

Nhưng con người đều có bản năng tìm cách để sống sót, nghĩ đến việc thờ phụng "Kẻ Khờ", Klein Moretti không những có thể sống tiếp, thậm chí còn có khả năng trở thành Bán Thần, Leonard không khỏi ôm chút mong chờ và hi vọng.

Lúc này, anh nghe thấy "Kẻ Khờ" đang bị sương mù xám bao phủ khẽ cười một tiếng:

"Anh đã khẩn cầu tôi trợ giúp, vậy thì dựa theo nguyên tắc trao đổi ngang giá, chắc chắn anh phải trả một thứ gì đó."

[Edit] Quỷ bí chi chủ [Từ Q4 chương 56]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ