Chap 32 : Hé Mở

32 8 0
                                    

Đêm đó, Bảo Lam rời đi không quên trộm theo vài món đồ quý đem bán cũng hơn mấy trăm triệu. Cô lấy tiền ăn chơi, mua sắm, thoải mái chưa đến mấy ngày đã bị bắt đi. Ban đầu, cô tưởng đám người này là bọn buôn người nhưng khi chiếc xe dừng trước biệt thự quen thuộc, mới thở phào nhẹ nhõm, ít ra Thu Phương sẽ không gϊếŧ cô để lấy nội tạng.

Bảo Lam bị người đàn ông lôi vào phòng khách, sau đó hắn cùng mấy người ra bên ngoài canh giữ, dù cô muốn chạy cũng chạy không thoát.

Bảo Lam thấy Thu Phương từ cầu thang đi xuống, trong lòng thêm bất an, đêm đó cô suýt chết dưới tay cô ta.

Bảo Lam sợ sệt lùi hai bước khi thấy Thu Phương đến gần, một cỗ uy áp, khí thế trên người chị ta làm cô thở không nổi. Bảo Lam giấu bàn tay đang run rẩy sau lưng, ngẩng mặt nhìn Khánh Vân, gắng gượng che giấu sự sợ hãi trong mắt.

Thu Phương liếc nhìn Bảo Lam lạnh lùng nói:"Tôi không muốn mất thời gian với cô. Nói! Đêm đó cô đã làm gì?"

Bảo Lam tuy sợ hãi nhưng vẫn không cam tâm tha cho Uyên Linh, có chết cũng muốn kéo cô ta chết cùng. Bảo Lam giả bộ cười khẩy, cố chấp nói.

"Chính là như những gì chị thấy, tôi và Uyên Linh đang làm chuyện..."

Chát – một cái tát in hằn trên má Bảo Lam, cô choáng váng nhìn gương mặt lạnh lẽo của Thu Phương, đôi mắt màu nâu chứa đầy không kiên nhẫn.

"Cô còn dám ngụy biện? Cô có tin tôi gϊếŧ cô không?"

Sắc mặt Bảo Lam tái nhợt, không dám nhìn vào mắt Thu Phương, lắp bắp:"Chị...không dám!"

Thu Phương nheo mắt nhìn Bảo Lam, cười lạnh:"Có gì mà không dám?"

Bảo Lam run rẩy, cô cảm nhận rõ ràng chị ta không phải hù dọa. Nếu chị ta muốn gϊếŧ cô với thế lực kia ai dám làm gì chị ta, huống chi, cô nhỏ nhoi như một con kiến. Bảo Lam nuốt nước miếng, cảnh giác nhìn Thu Phương, một cử động cũng không dám.

Thu Phương hơi nhíu mày, ánh mắt đầy chán ghét: "Nói! Trước khi tôi thật sự gϊếŧ cô."

Bảo Lam giật thót tim, cô không dám thách thức sự kiên nhẫn của Thu Phương, vội vàng nói rõ.

"Đêm đó, tôi nghe dì Năm nói chuyện điện thoại với chị, biết chị sắp về nên mới lên phòng tìm Uyên Linh, sau đó, đánh thuốc mê cô ấy, dựng hiện trường giả để chị tin tôi và Uyên Linh vừa làm xong chuyện đó. Tôi thật sự không có làm gì Uyên Linh, những dấu hôn trên cổ Uyên Linh và những dấu cào trên lưng cũng là do tôi bày ra để đánh lừa chị. Thu Phương chị tha cho tôi sau này tôi sẽ không dám nữa."

Thu Phương không ngạc nhiên trước những gì Bảo Lam nói. Trước đó qua lời dì Năm, cô đã đoán được tương đối tình huống xảy ra. Chẳng qua nghĩ đến bàn tay dơ bẩn của cô ta chạm qua người Uyên Linh quả thực nuốt không trôi.

Thu Phương nhìn vẻ mặt sợ sệt đáng thương của Bảo Lam càng chướng mắt. Cô không gϊếŧ cô ta đã là lương thiện nói chi đến việc tha thứ?

"Sau này vào tù mà sám hối đi!"Thu Phương lạnh lùng nói.

Bảo Lam trố mắt:"Là ý gì?"

Em Dâu Hụt (tp×ul) <cover>Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ