An Cát vào phòng bếp thấy tức phụ không thắp đèn dầu, thở dài và nói: "Tức phụ à, cuộc sống không nên như thế này đâu."
Nàng thắp đèn dầu lên, không cần nhiều lắm, nhưng ít nhất có thể nhìn rõ đồ vật.
Bạch Trà nghe vậy cười nhạo: "Cuộc sống này nên giống như ngươi, giống vậy lâu rồi." Nàng vừa nhóm lửa vừa nói, năm lượng bạc của An Cát có thể làm gì được, còn nàng thì không biết tiêu thế nào. An Cát đã lâu không có bạc.
An Cát thấy Bạch Trà lấy bột mì và đổ nước ấm vào, biết rằng Bạch Trà đang chuẩn bị làm bánh canh. Thực sự là vào buổi tối làm cái này rất vất vả. Nàng cúi đầu nhìn nồi rồi cầm hai quả trứng gà đập vào chén, đánh tan rồi đổ vào nồi, vừa làm vừa nói: "Thực sự là giống như ta đã nói, tức phụ à, nàng không nghĩ đến sao? Mỗi ngày nàng tiết kiệm chút dầu, tối tắt đèn sống như vậy, phí đôi mắt của nàng đấy. Thời gian dài sẽ làm mắt của nàng bị hỏng. Điều trị mắt cần bao nhiêu tiền, nàng có tính không? Nhìn xem trong thôn bao nhiêu người già mắt gần như mù. Nàng nghĩ xem, nàng tiết kiệm được bao nhiêu tiền cho dầu và ánh sáng? Có thể trên dưới một trăm văn. Vậy thì sao còn muốn tiết kiệm nữa?"
Nàng nhất định phải làm cho Bạch Trà hiểu ra vấn đề này.
An Cát nói lý lẽ một hồi, Bạch Trà trong lòng có chút dao động, có vẻ như lý của An Cát là đúng, nhưng vẫn có chút không phục. Người trong thôn ai cũng sống như vậy, rốt cuộc không thể vì tiết kiệm một trăm văn mà khiến mắt mình mù.
Bạch Trà chuẩn bị xong, cầm bát to để đổ vào nồi, nhìn thấy canh với trứng hoa nổi lên, cảm động đến nỗi không chỉ có một quả trứng gà. An Cát thấy vậy lại cầm thêm bốn quả trứng gà, đập hết vào nồi, sau đó nói với tức phụ bằng giọng nghiêm khắc: "Mỗi người phải ăn một quả trứng tráng bao. Nếu như nàng không ăn, ta sẽ không tha cho nàng đâu."
An Cát sợ rằng Bạch Trà có thể lúng túng không ăn và cho đệ đệ nàng ăn trứng tráng bao, nên nàng cẩn thận nhấn mạnh. Đối mặt với Bạch Phúc và Bạch Quý, nàng không thể làm khác, nhưng nàng vẫn muốn nhấn mạnh rằng Bạch Trà không được phép cho người khác, kể cả đệ đệ của nàng,không được phép.
Bạch Trà nghe xong vừa cảm động vừa có chút buồn cười, mỉm cười hứa hẹn: "Biết rồi, yên tâm, từ nay về sau chỉ cần là do ngươi cho ta, ta sẽ không cho người khác." Có người lo lắng như vậy cho nàng, nếu nàng không trân trọng thì thật vô lý.
Bánh canh đã sẵn sàng, An Cát gọi mọi người đến ăn. Bạch Phúc và Bạch Quý sau khi rửa mặt đã đến ăn cơm.
An Cát và Bạch Trà đã ăn xong một chén, tất nhiên là cả hai đều ăn trứng tráng bao. Trứng gà ở nhà nàng đều mua từ người trong thôn, một văn một quả, giá cũng khá rẻ. Tuy nhiên, mua từ chợ có thể kèm theo các vật phẩm khác, còn từ người trong thôn thì không tiện yêu cầu thêm. Nhưng vì khoảng cách gần, mua từ người trong thôn vẫn có lợi hơn.
Sau khi ăn cơm, đã khoảng 8 giờ tối, Bạch gia huynh đệ không thể đi nghỉ ngay lập tức vì đã ăn quá no. An Cát bảo họ giúp dọn dẹp quần áo và đồ dùng của Bạch Trà vào phòng của nàng.
Dưới ánh trăng, mọi người nhanh chóng dọn xong đồ đạc, và sau khi dọn xong, mọi người không có ý định ngủ ngay mà chỉ đơn giản là trò chuyện trong sân.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT-EDIT- HOÀN] Cưới Cô Hàng Xóm Xinh Đẹp
General FictionTác phẩm: Cưới cách vách tỷ tỷ sau Tên Việt: Cưới Cô Hàng Xóm Xinh Đẹp Tác giả: Thời Quang Tái Tiếu Thể loại truyện: Xuyên không, Nguyên sang , Bách hợp, Giả tưởng lịch sử, Tình yêu,Sinh hoạt bố y,HE Thị giác tác phẩm: Chủ công Phong cách tác phẩm:...