23.

1.2K 125 1
                                    


"Anh vừa về nước, bây giờ muốn gặp mặt em, có thể chứ?"

"Tiền bối, em... có chút không tiện."

Đức Duy không thể đi, cậu sợ Quang Anh hiểu lầm. Lại nói tiền bối đã đính hôn, bọn họ không nên gặp mới đúng.

"Khi em kết hôn, anh đang ở Mỹ. Lần này gặp mặt, anh chỉ muốn đưa cho em quà cưới, không có ý gì khác." Trương Thiên Kỳ sợ cậu nghĩ nhiều, chua xót giải thích.

"Nhưng em..." Trong lòng Đức Duy dậy sóng.

"Duy, coi như là lần cuối cùng gặp mặt, được không?"

Đức Duy còn muốn cự tuyệt, Trương Thiên Kỳ lại giành nói:

"Anh cũng cần phải kết hôn. Em còn nợ anh một lời chúc mừng, em đã quên rồi sao?"

Nghe thấy Trương Thiên Kỳ nói cũng cần phải kết hôn, Đức Duy cũng không đau lòng, chỉ cực kỳ chân thành hy vọng anh có thể hạnh phúc. Cậu nhìn ra được, Dĩ An rất yêu Trương Thiên Kỳ.



Khi Đức Duy xuất hiện ở quán cà phê đã hẹn trước, chỉ thấy Trương Thiên Kỳ vẫy vẫy tay. Cậu đi đến rồi tự gọi cho mình một ly cappuccino.

Nửa năm không gặp Trương Thên Kỳ, anh đã thay đổi. Tuy Đức Duy cảm thấy anh vẫn tràn ngập tự tin cùng tươi cười giống trước kia, nhưng lại thoáng lên một chút mệt mỏi.

"Tiền bối, chúc mừng anh sắp kết hôn." Đức Duy lấy trong túi ra một hộp quà, đó là vừa rồi cậu đi trung tâm thương mại mua.

"Cảm ơn em!" Trương Thiên Kỳ nhìn hộp quà được đóng gói tinh tế kia, cười đến có chút chạnh lòng.

Sau khi đồ uống được mang lên, Đức Duy lặng lẽ không nói gì mà uống. Sau cùng vẫn là Trương Thiên Kỳ phá vỡ bầu không khí yên lặng này:

"Quang Anh có đối tốt với em không?"

"Ừm, rất tốt ạ." So với trong tưởng tượng của cậu còn tốt hơn.

"Vậy là được rồi, nhìn em bây giờ hạnh phúc, anh cũng an tâm." Trương Thiên Kỳ ôn nhu sờ sờ đầu cậu, rồi sau đó nâng ly cà phê lên uống một ngụm.

"Tiền bối?" Đức Duy tức thời né tránh bàn tay của Trương Thiên Kỳ, trong lòng không khỏi nặng nề. Cử chỉ dịu dàng của Thiên Kỳ đối với Đức Duy hiện tại không những chẳng khiến cậu rung động như ngày trước, ngược lại còn cảm thấy vô cùng gượng gạo.

"X-xin lỗi, anh không cố ý làm em khó chịu." Trương Thiên Kỳ lập tức rút tay lại, rầu rĩ cúi mặt xuống. Đức Duy không muốn tiền bối thêm dằn vặt, chỉ đơn giản quay mặt ra cửa kính, đành xem như không có chuyện gì vừa xảy ra.

"Đúng rồi, đây là quà kết hôn cho em. Nhìn xem có thích hay không?" Trương Thiên Kỳ lấy lại tâm trạng bình tĩnh, nở nụ cười bất đắc dĩ, đưa một hộp quà nhỏ về phía Đức Duy.

Đức Duy tiếp nhận. Vốn định về nhà mới mở, lại bị Trương Thiên Kỳ thúc giục mở ra.

"Tiền bối, đây là..." Không nghĩ tới Trương Thiên Kỳ lại tặng cậu dây chuyền.

"Yên tâm nhận lấy, chút tiền kia anh có thể trả được."

Khi chọn dây chuyền này, trong lòng Trương Thiên Kỳ rất phức tạp. Lúc trước cùng cậu đi dạo trong cửa hàng trang sức, thấy cậu đối với dây chuyền này yêu thích không thôi nhưng lại không nỡ mua. Khi đó anh muốn lấy tiền mua cho cậu, lại bị cậu nhã nhặn từ chối. Không nghĩ tới lúc này tặng cho cậu, lại là quà cưới, ngẫm lại cũng rất buồn cười.

|CV| rhycap; mua em một trăm đêmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ