Về đến nhà, Quang Anh ôm cậu vào phòng, đặt cậu nằm ở trên giường xong liền xoay người định đi ra ngoài.
Đức Duy thấy anh muốn rời đi, lập tức gọi anh lại: "Quang Anh!"
Sau khi rời khỏi yến tiệc, Quang Anh không nói một câu, cũng không nhìn cậu lấy một cái, lạnh nhạt giống như người xa lạ. Cậu rất sợ anh như vậy. Ủy khuất cùng bất lực làm hốc mắt cậu đỏ lên, cố gắng giải thích tất cả mọi chuyện với anh."Em biết là anh đang khó chịu, nhưng toàn bộ việc xảy ra đều không giống những gì anh nghĩ. Em vốn chỉ muốn đợi anh, hoàn toàn không có ý muốn gặp lại tiền bối, càng không biết anh ấy uống say.."
Nghe cậu nói, thanh âm còn có chút nghẹn ngào. Quang Anh xoay người lại, lạnh lùng nhìn quần áo bị xé rách làm lộ làn da mềm mại vì lạnh mà ửng hồng, anh hít một hơi sâu:"Còn gì không? Giải thích xong rồi?"
Ngữ khí vô cảm của anh làm Đức Duy cảm thấy bản thân đang vô cùng rẻ mạt, cùng lắm chỉ là một món đồ được người ta mang về, lại còn ngu ngốc đem đến thêm phiền phức."Em không.."
Đức Duy còn chưa nói xong, Quang Anh tức giận cắt ngang lời cậu:"Em dám nói sau khi kết hôn liền chưa gặp lại Trương Thiên Kỳ? Em nghĩ rằng tôi không biết trong lòng em còn yêu anh ta sao?"
"Quang Anh, không phải như vậy..." Cậu vội vã muốn giải thích, nhưng Quang Anh cũng không cho cậu cơ hội.
"Không phải? Vậy tại sao em lại muốn sau lưng tôi đi gặp anh ta?"
Nghe vậy, sắc mặt Đức Duy trở nên nghiêm trọng. Vốn Quang Anh đã biết từ lâu, chỉ là không đủ can đảm để vạch trần toàn bộ.
"Tiền bối sắp kết hôn, em chỉ muốn đến đưa quà..."
"Phải không? Vậy sợi dây chuyền trong ngăn kéo là của ai?"
"Là của tiền bối, đó là quà kết hôn cho em, không có ý gì khác. Em đã nhấn mạnh với anh ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Hiện tại..người em thật sự để tâm là anh.."
Một câu "để tâm" của cậu lọt vào tai Quang Anh như là châm biếm, dường như ánh mắt anh càng trở nên thâm trầm hơn.
"Để tâm sao? Nếu để tâm đến tôi, vậy sao còn chỗ cho em đặt người đàn ông khác bên ngoài? Đến nỗi dây chuyền tình ý rõ đến thế cũng có thể nhận. Tôi nhớ nửa năm trước em đã nói với tôi, em so với ai cũng thích Trương Thiên Kỳ hơn."
"Em không có. Thật sự em đã gửi lại quà cho tiền bối..nhưng.."
Đức Duy không nghĩ tới, tình cảm của mình trong mắt Quang Anh lại thậm tệ như vậy. Tất cả lời nói đến bên miệng đều nghẹn lại, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì thêm nữa.
Sau một lúc lâu lặng thinh, lòng cậu tràn đầy uất ức, nhưng cảm thấy mình đến tư cách được minh oan cũng không có, nhỏ giọng lấy lòng nói."Quang Anh, anh không cần tức giận.Về sau em sẽ không tự tiện gặp mặt người lạ, riêng tiền bối em cũng nhất định chặn mọi liên lạc.."
"Đủ rồi. Tôi không muốn nghe em nói bất kì chuyện gì liên quan đến Trương Thiên Kỳ nữa."
![](https://img.wattpad.com/cover/376939779-288-k911487.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
|CV| rhycap; mua em một trăm đêm
Fiksi PenggemarTác giả : Nghê Tịnh Nguồn: https://truyenfull.io/mua-em-mot-tram-dem/ • Edit và chuyển ver by @selenaniee Lưu ý: • Tớ có thêm thắt văn phong của bản thân vào trong mạch truyện và chỉnh sửa ở một số đoạn mà bản thân tớ cảm thấy phù hợp hơn, vậy nên...