Kể từ khi Quang Anh trả tự do cho Đức Duy, cậu liền nhờ tài xế chở đến thăm dì Hoa, còn tranh thủ thời gian gặp mặt Đình Trọng. Đối với việc cậu mất tích mấy tháng liền, Đình Trọng cũng không nỡ hỏi nhiều, sợ lại làm Đức Duy đau lòng, hai người cũng khéo léo không đề cập đến chuyện này.
Mọi người ai cũng nhìn ra được, Quang Anh rất cưng chiều cậu, cơ hồ mặc cho cậu cần gì cứ lấy. Đối với chuyện cậu bỏ trốn xem như chưa từng xảy ra, chiến tranh lạnh giữa bọn họ cũng coi như chưa từng có. Chỉ có trong lòng Đức Duy biết, một khi không thuận ý Quang Anh, anh tùy lúc sẽ lấy lại sự cưng chiều này. Chỉ là cưng chiều không phải yêu, so với tình yêu của cậu khác nhau.
Lần đầu tiên cậu không hiểu, còn tưởng rằng anh cũng yêu cậu, nếu không tại sao lại cưng chiều cậu như vậy? Lần này cậu đã hiểu, người đàn ông xuất chúng như Quang Anh, cưng chiều chẳng qua chỉ là phương thức để tiêu khiển, tựa như chăm sóc một con búp bê xinh đẹp ở bên cạnh. Chính vì thế, bản thân Đức Duy đã dần không còn mong đợi, ngược lại còn có thể trở nên bình thản trong lòng hơn.Đức Duy đang đợi, đợi Quang Anh chán ngán, không cần cậu nữa, cậu có thể rời đi. Nếu không dù cậu có trốn, anh cũng đuổi theo, cho dù anh không mệt, cậu cũng sẽ mệt. Sự chiều chuộng này cũng không thể nào kéo dài. Khi còn bé, cậu thường nhìn mẹ đợi ba, nhưng cậu càng lớn lên, ba càng ngày càng ít đến. Cho tới khi mẹ qua đời, cậu được ba mang về nhà. Sau mới biết, ba trừ bác gái và mẹ, bên ngoài còn có những người phụ nữ khác, mà sự cưng chiều của ba dành cho mẹ cũng theo thời gian mà trở nên giảm sút, chỉ còn là chán ghét, ngán ngẩm.
Đức Duy nghĩ, Quang Anh hẳn cũng không là ngoại lệ. Từ xuất phát điểm, giữa hai người chỉ đơn giản là mối quan hệ dựa trên lợi ích đôi bên. Cậu trả ơn được cho nhà họ Hoàng, anh đạt được thứ mà anh mong muốn như bao thành tựu khác trong đời.
Hôn nhân không có tình yêu, suy cho cùng dù thế nào đi nữa cũng chẳng thể lâu dài.
Chẳng qua, Quang Anh cưng chiều Đức Duy, lại làm Uyển Anh có chút chán ghét, thái độ đối với Đức Duy tự nhiên cũng lạnh nhạt, có lệ một chút. Chính bà khi mang thai, cũng không mảnh mai giống cậu như vậy, tựa như làm bằng pha lê, tùy tiện đụng sẽ vỡ. Con trai che chở vợ quá mức, làm trong lòng Uyển Anh thấy không công bằng, bắt đầu cảm thấy oán hận.
•
Ngày hôm đó, Đức Duy sáng sớm liền ra khỏi nhà. Uyển Anh hiếm khi có được thời gian rảnh rỗi, tranh thủ đến nhà Quang Anh một chút. Sau khi hỏi thăm tình trạng sức khoẻ thai kì của Đức Duy, dặn dò quản gia vài việc lặt vặt liền tìm mấy người bạn đến đánh bài. Mấy người vừa chơi, vừa tán gẫu."Uyển Anh, sao không thấy con dâu bà?"
"Ra ngoài rồi." Hôm nay tài vận của Uyển Anh không tốt, thua liên tiếp mấy ván liền. Tâm tình đã sớm buồn bực lại bị nghe nhắc đến Đức Duy, khẩu khí cũng không tốt theo.
"Sao vậy? Cùng con dâu bà không tốt?" Ăn cây bài Uyển Anh đánh xuống, Diệp phu nhân hỏi.
"Nó có con trai tôi làm núi dựa, tôi nào dám gây chuyện?" Ngụ ý là bà đối với Đức Duy có chút bất mãn.
"Đây không phải là rất tốt sao? Quang Anh nhà bà trước kia lâu lâu lại đổi người yêu một lần. Còn tưởng rằng thằng bé sẽ không kết hôn, không nghĩ tới sau khi lập gia đình cả người cũng thay đổi. Bà nên cảm thấy may mắn mới đúng." Bạch phu nhân an ủi bà.
"May mắn cái gì? Tôi hiện tại chỉ cần động một chút trong mắt Quang Anh sẽ thành làm khó dễ vợ của nó."
![](https://img.wattpad.com/cover/376939779-288-k911487.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
|CV| rhycap; mua em một trăm đêm
FanfictionTác giả : Nghê Tịnh Nguồn: https://truyenfull.io/mua-em-mot-tram-dem/ • Edit và chuyển ver by @selenaniee Lưu ý: • Tớ có thêm thắt văn phong của bản thân vào trong mạch truyện và chỉnh sửa ở một số đoạn mà bản thân tớ cảm thấy phù hợp hơn, vậy nên...