CHƯƠNG 17. BÓNG TỐI RÌNH RẬP

0 0 0
                                    

Sau khi mọi hiểu lầm được hóa giải, Phong Hàn và Nhược Hy như thể không còn khoảng cách nào.

Họ luôn sát cánh bên nhau, cùng chia sẻ mọi thứ từ công việc đến sinh hoạt thường ngày.

Những lúc ăn uống, trò chuyện, hay ngay cả khi cùng nhau huấn luyện và đi săn, hai người đều có mặt bên cạnh.

Vô tình tạo nên một sự kết nối gần gũi và đồng điệu đến lạ thường.

Một hôm, Phong Hàn và Nhược Hy quyết định cùng mọi người trong bộ tộc Hắc Lang vào khu rừng gần lãnh thổ của bộ tộc để săn bắt.

Cánh rừng này giáp với ranh giới của bộ tộc Bạch Ngạn.

Và lần này, họ tình cờ gặp ngài Thiên Lãng cùng tùy tùng đang săn bắt tại đây, bên cạnh ông là con gái cưng Dao Như.

Phong Hàn vui vẻ chào hỏi, không ngại ngần hòa nhập với nhóm người đến từ bộ tộc Bạch Ngạn.

Dù mang lòng nghi hoặc, Nhược Hy vẫn giữ phép lịch sự, không để lộ sự khó chịu trong lòng.

Họ cùng nhau đi săn cả ngày, hỗ trợ nhau bắt những con thú lớn trong rừng.

Phong Hàn không ngừng chỉ dẫn cho các chiến binh trẻ của bộ tộc mình cách truy đuổi và hạ gục con mồi một cách nhanh chóng và an toàn.

Nhược Hy cũng tích cực tham gia, khiến không khí săn bắn càng thêm phần hứng khởi.

Đối với Phong Hàn và các chiến binh, đây không chỉ là cách rèn luyện kỹ năng sinh tồn mà còn là dịp tích trữ lương thực cho mùa đông sắp tới.

Khi màn đêm buông xuống, Dao Như đã xin cha mình đề xuất một buổi tiệc dã ngoại ngoài trời để mừng thành quả với bộ tộc Hắc Lang.

Phong Hàn đồng ý, mời mọi người về thành Trường Ngạn của mình mở tiệc.

Khi nghe đến việc mở tiệc ăn mừng vào tối đó, Nhược Hy nhẹ nhàng tiến đến gần Phong Hàn, khẽ nói.

- Phong Hàn, tối nay tôi có chút việc cần giải quyết, nên xin phép không tham dự bữa tiệc được.

- Công việc của nàng liệu có quan trọng đến mức phải bỏ qua buổi tiệc sao? Hơn nữa, nàng đã mệt mỏi cả ngày rồi. Cứ nghỉ ngơi cùng mọi người có lẽ sẽ tốt hơn.
Phong Hàn nghe vậy liền nhíu mày, ánh mắt thoáng chút lo lắng.

- Chỉ là vài việc cá nhân thôi, tôi tự lo liệu được mà. Ngài cứ vui vẻ với mọi người đi, không cần bận tâm đến tôi. Xong việc tôi sẽ nghỉ ngơi sớm.
Nhược Hy mỉm cười dịu dàng, ánh mắt không lộ vẻ gì bất an.

- Nếu nàng đã quyết định vậy, ta cũng không ép. Nhưng nhớ đừng làm việc quá sức, làm xong phải nghỉ ngơi, biết chưa?
Phong Hàn nhìn Nhược Hy một hồi, không đành lòng nhưng đành gật đầu.

Nhược Hy khẽ cúi đầu chào Phong Hàn rồi quay bước về phía phòng mình.

Trên đường đi, cô vẫn có thể nghe tiếng cười đùa vang lên sau lưng, và ánh lửa trại bắt đầu bập bùng sáng rực một góc trời.

Cô chậm rãi đi trong sự im lặng của màn đêm, tận hưởng khoảnh khắc yên bình giữa thiên nhiên.

Trong lòng cô, một nỗi buồn nhẹ nhàng lắng đọng, nhưng bản thân lại cố không để những suy nghĩ đó ảnh hưởng đến cảm xúc hiện tại.

Trở về căn phòng tĩnh mịch, Nhược Hy ngồi xuống chiếc bàn gỗ nhỏ, tay cầm cây bút viết và lặng lẽ kiểm tra sổ sách, ghi chép lại lương thực thu được trong ngày.

Sau khi hoàn tất công việc, cô mới về giường nghỉ ngơi.

Trong khi đó, cả nhóm lập tức bày trí bữa tiệc, chất củi để đốt lửa và chuẩn bị thức ăn.

Tiếng cười nói vui vẻ vang lên giữa màn đêm tĩnh lặng.

Dao Như ngồi cạnh Phong Hàn, ánh mắt đầy vẻ trìu mến, không ngừng quan tâm đến anh.

Trong lúc tất cả đang nâng ly rượu mừng, Dao Như khẽ ra hiệu cho một thuộc hạ của mình.

Người này nhanh chóng lén bỏ một ít dược liệu vào ly rượu của Phong Hàn.

Sau đó, Dao Như đưa ly rượu đã bị bỏ thuốc đến trước mặt anh, nở nụ cười quyến rũ.

- Ngài Phong Hàn, hôm nay nhờ có ngài mà chúng ta săn được rất nhiều. Ta kính ngài một ly!

- Không cần khách sáo như vậy, tiểu thư Dao Như. Chúng ta là đồng minh, hỗ trợ lẫn nhau là điều tất nhiên.
Phong Hàn nhấc ly lên, mỉm cười đáp lại.

Anh uống cạn ly rượu mà không chút nghi ngờ.

Dao Như lặng lẽ quan sát, khóe miệng thoáng hiện nét cười bí hiểm.

Một lúc sau, Phong Hàn bắt đầu cảm thấy trong người nóng bừng và khó chịu lạ thường.

Đầu anh hơi choáng, tim đập nhanh hơn bình thường.

Anh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng dường như dược tính trong rượu ngày càng phát tác mạnh hơn.

Dao Như nhận thấy dấu hiệu này, tiến lại gần và giả vờ hỏi.

- Phong Hàn, ngài sao vậy? Có vẻ ngài không khỏe.

- Ta... không sao. Chỉ là hơi mệt. Chắc do hôm nay vận động nhiều quá.
Phong Hàn xua tay, giọng nói có phần nặng nề.

Anh đứng dậy, lảo đảo bước về phía phòng của mình.

Dao Như nhìn theo, ánh mắt sắc lạnh và nham hiểm, rồi cũng xin phép rời khỏi buổi tiệc, lặng lẽ đi theo hướng Phong Hàn vừa rời đi.

Khi trở về phòng, Phong Hàn cảm thấy cơ thể nóng bừng và mệt mỏi.

Anh ngồi phịch xuống giường, tay ôm lấy trán, cảm giác như toàn thân đang bốc cháy từ bên trong.

Mắt anh dần mờ đi, không thể tập trung vào bất cứ điều gì.

Đúng lúc đó, Dao Như bước vào phòng, trên tay cầm một chiếc khăn thấm nước.

- Phong Hàn, nghe nói ngài không khỏe. Ta mang nước và khăn đến đây giúp ngài.
Cô giả vờ quan tâm, tiến đến gần giường anh.

Phong Hàn nhíu mày, dù choáng váng nhưng anh vẫn còn chút ý thức để nhận ra điều bất thường.

- Dao Như, tại sao cô lại vào phòng ta?

Dao Như không trả lời thẳng.

Nhẹ nhàng quỳ xuống cạnh anh, giọng cô mềm mại đầy cảm thông.

- Ngài là thủ lĩnh, không thể để mình mệt mỏi như thế này. Hãy để ta chăm sóc ngài đêm nay.

Phong Hàn cố gắng đẩy cô ra, nhưng sức lực đã yếu đi rất nhiều.

- Dao Như... Cô... rời khỏi đây đi.
Anh thì thào, giọng yếu ớt.

- Ngài biết không, từ lâu ta đã muốn ở cạnh ngài. Nếu ngài đã cương quyết như vậy, chi bằng để gạo nấu thành cơm...
Dao Như lờ đi sự chống cự của anh, cười khẽ và thì thầm.

Cô tiến gần hơn, đôi tay chậm rãi đặt lên vai Phong Hàn, toan tính lấn át ý thức cuối cùng của anh.

THỦ LĨNH SÓI: NÔ LỆ VÀ QUYỀN LỰCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ