Chương 35:Mèo nhỏ
Em cứ dụi dụi vào hõm cổ gã mè nheo
-Lạnh ,không được đi mà
Gã được một phen sửng sốt , em nay lại đang mè nheo với gã ,gã vui đến muốn khóc ,gã nhớ em da diết ,nhớ cái cảm giác này chết đi sống lại
Xem ra để em dầm mưa cũng tốt ,tốt cho tình cảm nhưng đau cho tim gã, nhưng chỉ mỗi lần thế này em mới dựa vào gã.Gã vuốt dọc sống lưng em an ủi , tay còn lại kéo sát em vào lòng, mùi sữa non lẫn mùi hoa nhẹ lượn lờ quanh chóp mũi gã, còn thân thể em dựa sát vào lòng ngực rắn rỏi của ai, từng đường cong của em ẩn hiện sau lớp áo phông ,nhất là điểm hồng thuận mắt trước ngực ,chúng nhô cao lắm, thẳng tấp như đang chào mừng gã kìa , đã vậy em cứ hay dụi dụi làm gã cảm nhận được toàn bộ sự cương cứng của nhủ hoa ,còn cả đường cong nảy lửa , cặp mông tròn trịa ngồi lên hạ bộ gã cứ một chút lại sê dịch qua lại làm gã muốn phát điên.
Gã cảm nhận luồng hơi nóng từ người em, em sốt rồi ,người nóng như lửa đốt , khuôn mặt em không rõ đang tỉnh hay mơ ,em lẩm bẩm nhiều từ nhưng chẳng rõ để gã hiểu ,gã chỉ đành vắt khăn ấm lau người cho em hạ nhiệt
Em sốt lên quậy lắm , cứ nắm lấy tay gã vân vê ,hay mỗi lần gã rời đi em sẽ biểu môi hờn dỗi rồi ôm sát cánh tay gã vào lòng ngực âu yếm , đáng yêu lắm , đáng yêu đến chết người , đến thằng nhỏ cũng phải bừng tỉnh
Nhìn em yếu ớt tim gã đau như hàn ngàn mũi kim đâm, nhưng lại vui sướng vì được em tìm đến.
Mãi một lúc lâu em mới yên giấc ngủ nhưng tay thì nhất quyết ôm gã , mà ngủ ngồi đó ,ngồi lên người gã dụi đầu vào cổ ngủ một giấc ngon lành mặc người kia tê cứng vì mãi một tư thế.Cả đêm, em ngủ mê trong vòng tay gã, không buông. Cái ôm của em như một chiếc dây cột chặt, khiến gã dù đã tê cứng cả thân mình cũng chẳng muốn động đậy, sợ rằng chỉ cần nhích đi một chút là sẽ đánh thức giấc mơ dịu dàng ấy.
Gã ngồi lặng, cơ thể mỏi nhừ nhưng trái tim thì mãn nguyện như chưa từng có. Đôi tay em vòng qua cổ gã như thể không muốn xa rời, hơi thở nhẹ nhàng phả vào da, còn làn tóc mềm như tơ khẽ chạm vào gáy khiến từng cơn rùng mình khó tả len lỏi qua tâm trí gã. Em ngủ say như một chú mèo nhỏ, cuộn mình trong lòng người bảo hộ, tin tưởng mà không chút phòng bị.
Đêm dần trôi qua, ánh trăng nhạt nhòa soi qua cửa sổ, chiếu lên đôi mắt gã vẫn thao thức nhìn em. Dáng vẻ yếu đuối của em như khắc sâu vào tâm hồn gã, khiến lòng đau đớn đến chua xót. Gã nhớ từng khoảnh khắc bên em, từng nụ cười, từng ánh mắt, giờ chỉ có thể ngồi lặng mà ngắm nhìn em.
Rạng sáng, em khẽ cựa mình, đôi mắt còn ngái ngủ mơ hồ mở ra. Ánh mắt ngơ ngác của em gặp ánh mắt gã, tựa hồ không rõ đây là thực hay là mộng. Em khẽ nhíu mày rồi dụi đầu vào ngực gã, lẩm bẩm:
“Sao anh còn ở đây…”
Gã mỉm cười, tay vẫn ôm chặt lấy em, trả lời bằng giọng dịu dàng:
“Vì tình yêu của anh không muốn anh rời đi, phải không?”
Em không trả lời, chỉ khẽ nhắm mắt lại, để bản thân lạc trong cái ôm ấm áp đó. Sự mệt mỏi dường như tan biến, thay vào đó là cảm giác an lành tràn ngập. Em muốn nói rất nhiều điều, muốn trách gã, muốn xua đuổi, nhưng chỉ cần gã bên cạnh, em lại mềm yếu đến không ngờ.