Chap 5: Tôi cần cậu?!

584 37 10
                                    

-Chết tiệt!!

Tsurugi ném thẳng cái gối đằng sau cậu xuống đất một cách tức giận, môi cậu đã ứa máu ra vì cắn quá chặt từ lúc nào. Cậu bật khóc, rồi tự đấm vào đầu mình một cách thê thảm.

-Tsurugi! Dừng lại đi! 

Tenma hốt hoảng nhào vào để ngăn cậu lại. Nhưng cánh tay của Tenma đã quá mềm yếu trước nỗi buồn sâu thẳm trong con mắt màu cam đang dần đục lại của Tsurugi... Cậu hất thẳng hai cánh tay yếu ớt đang cố ngăn sự điên cuồng đó ra, làm Tenma ngã xuống sàn nhà.

-Oái...

Một phút không thể kiểm soát được chính mình.

-Hơ... Tôi... tôi xin lỗi... Tenma, cậu... không sao chứ...

Tsurugi định bước xuống đỡ cậu dậy, nhưng không thể nữa rồi. Chân cậu đã không còn cảm nhận được mặt đất, huống chi là chạm được tới quả bóng.

-Đừng... đừng cố đi xuống nữa... đừng lo cho tớ... Chỉ là ngã nhẹ thôi mà...

Tenma chống tay đứng dậy, tiến gàn lại giường bệnh, nhặt chiếc gối lên rồi khẽ phủi đi: 

-Nằm xuống đi, như vậy sẽ tốt cho cậu hơn.

Tenma cười. Nụ cười đau khổ. Nụ cười thương xót. Nụ cười không phải của niềm vui.

Tsurugi bật khóc. Cậu bật khóc trước nụ cười đó. Nó bắt cậu phải khóc, khóc trước vẻ đẹp của nó, khóc trước sự quan tâm của một thiên thần.

Như Tenma.

"Con sói hoang

Khóc.

Nó buồn.

Nó tuyệt vọng"

[Thơ 3 chữ-Cóc con-Tác giả Mèo Niya]

Những giọt nước mắt ấy làm đôi mắt vô tội của Tsurugi sáng lên, kì lạ thay, những giọt nước mắt ấy không bị vấy bẩn bởi cái bi quan mờ đục kia-những giọt nước mắt từ chính con người thật sự của cậu-nó trong sạch và đẹp đẽ.

Tenma khẽ ôm Tsurugi vào ngực mình, để cậu có thể cảm nhận từng hơi thở nồng nàn, từng nhịp đập trái tim, từng cảm xúc của cậu.

Tsurugi kéo lấy áo Tenma, bật khóc nức nở, hai hàm răng nghiến chặt với nhau để ngăn cho dòng nước mắt không chảy xuống, mà giá như nó chảy ngược vào trong thì tốt biết mấy, nhưng cái cảm xúc khó lòng có thể che giấu đó đã đánh bật sự cứng đầu và lạnh lùng của một con sói hoang, khiến cậu không kìm nổi nước mắt mà để nó trào ra, ướt đẫm áo Tenma...

.

.

.

"Cạch"

Tenma quay lại phòng sau khi đã thay xong áo-mùa đông mà dính chưởng vũng nước lạnh thì xui lắm à nha...

-Xin lỗi... đã làm ướt áo cậu...

-Trước đây tớ toàn bị Takuto-senpai gọi là ngốc, bây giờ thấy cậu ngốc hơn so với tớ đấy...

-Shin... dou... huh...

-Có chuyện gì à?

Tenma hỏi với vẻ ngạc nhiên, xen chút lo lắng.

-À, không có gì...

[Tạm drop] [Fanfiction] Tsurugi, liệu có quá muộn không?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ