Hơi thở ấm áp của anh vờn quanh cổ khiến Tiểu Băng đỏ mặt, cánh tay đang vòng qua eo anh bất giác nắm chặt. Dương Dương hài lòng ôm dáng hình nhỏ bé trong lòng, khóe mắt cong lên thành nụ cười.
-------------------------------------------------------
Đêm ở Đại Liên đã trôi về khuya, Tiểu Băng đi lại trong căn phòng khách sạn rộng rãi của anh, vươn tầm nhìn qua tấm kính dày bao quát cả thành phố. Đây là lần đầu tiên cô tự mình đi đến một thành phố xa lạ. Lúc nhỏ cô chỉ đi du lịch với cha mẹ, sau khi trưởng thành lập tức trở thành diễn viên tới đâu cũng có chị Tiêu đi cùng. Rõ ràng bản thân đã làm một chuyện liều lĩnh biết bao, nhưng khi ở trong vòng tay anh rồi cô chỉ cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Nếu được lựa chọn lại, cô vẫn sẽ chạy đến Đại Liên tìm anh.
Tiếng động truyền đến từ phía sau kéo Tiểu Băng ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Cô quay đầu lại phát hiện Dương Dương đã thay đồ, anh mặc áo phông và quần đen đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp trai rạng ngời. Thấy anh cầm theo mũ lưỡi trai và khẩu trang, cô ngạc nhiên hỏi:
"Anh định đi đâu vậy?"
Dương Dương mỉm cười bước tới giúp cô đội mũ và đeo khẩu trang cẩn thận rồi từ tốn đáp:
"Hẹn hò."
Không đợi cô kịp phản ứng, anh đã nắm tay kéo cô ra khỏi phòng. Khách sạn này nằm ở ngay trung tâm thành phố nên dù đã mười giờ đêm phố xá cũng không hề vắng vẻ. Hơn nữa rất nhiều Dương Mao vẫn chờ bên ngoài cả cửa trước và cửa sau. Dương Dương nắm tay cô đi tới chỗ lễ tân nhỏ giọng trao đổi điều gì đó, Tiểu Băng sợ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên. Lát sau một nhân viên phục vụ dẫn hai người đi ngang qua khu vực nhà bếp của khách sạn, theo cửa ngách ra được ngoài đường lớn.
"Anh định đi đâu vậy? Nhỡ bị người khác nhìn thấy thì sao?" Cô ngước cặp mắt lo lắng lên nhìn anh, giọng nói vô cùng hoảng hốt.
"Em tin tưởng anh là được rồi. Sẽ không bị phát hiện đâu." Anh khẽ siết chặt bàn tay, nói nhỏ bên tai cô.
Sau khi chỉnh lại mũ trên đầu, xác định người ngoài nhìn vào khó thể nhận ra cả hai mới chậm rãi rời khỏi khách sạn. Dương Dương nắm tay cô đi trên phố, trước ánh mắt của bao người qua lại. Dù anh đã trấn an nhưng Tiểu Băng vẫn không khỏi hồi hộp, bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Nhận ra suy nghĩ trong lòng cô, anh chậm rãi kéo tay cô ôm ngang thắt lưng mình, còn bản thân thì vươn tay choàng lên bờ vai mảnh dẻ. Tư thế vô cùng thân mật, người qua đường chẳng còn lạ gì cảnh mấy đôi tình nhân ôm ấp nhau buổi đêm, họ chỉ chạm ánh mắt rồi lập tức nhìn sang hướng khác.
"Em thấy không, chẳng có ai nhận ra chúng ta cả." Anh kéo khẩu trang cúi đầu thì thầm.
Hơi thở ấm áp của anh vờn quanh cổ khiến Tiểu Băng đỏ mặt, cánh tay đang vòng qua eo anh bất giác nắm chặt. Dương Dương hài lòng ôm dáng hình nhỏ bé trong lòng, khóe mắt cong lên thành nụ cười. Hai người cứ như vậy đi bộ cả một đoạn đường mà không hề bị phát hiện, thỉnh thoảng anh lại cúi đầu kể cho cô nghe những câu chuyện của mình ở Đại Liên. Cô chăm chú lắng nghe, tâm trạng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Longfic] [Dương-Khanh] Can Đảm Yêu Anh
FanfictionTác giả: Tiểu Dao Nhân vật chính: Dương Dương, Hồ Băng Khanh Nội dung chính: Câu chuyện tiếp nối sau khi Thiếu Nữ Toàn Phong kết thúc, diễn ra tại thành phố Thượng Hải nơi hai người cùng chung sống... P.s: Đây là thuyền Dương-Khanh, ai yêu thích thì...