Thái Nghiên đánh thức Giang Liễu đang ngủ bên cạnh, cô bé còn nhỏ, ở tuổi ham ăn ham ngủ. Thái Nghiên rất sợ mình sẽ kêu thét lên trong mộng, nhưng không nỡ bắt Giang Liễu đã cùng nàng bôn ba suốt cả ngày trời thức canh đêm, nên chỉ đành cố gắng không chợp mắt, mơ mơ màng màng kiên trì đến khi trời sáng.
Biết sáng nay Thừa Nghị và Thế Huân phải đi Phong Đài, nàng vội giục Giang Liễu sớm tỉnh dậy để khỏi làm chậm trễ hành trình.
Rửa mặt trang điểm xong xuôi, nàng cứ tưởng Thừa Nghị và Thế Huân còn chưa thức giấc, mở cửa ra khỏi phòng mới phát hiện hai người đã đi hết một bài quyền, đằng trước đằng sau lớp áo mỏng đều thấm ướt mồ hôi, hơi thở gấp gáp. Thấy nàng bước ra, họ cùng dừng tay.
Người hầu của Thế Huân biết ý bưng tới hai thau nước hầu hạ hai người rửa mặt thay áo. Thái Nghiên ngần ngại, nhưng lui về phòng thì lại quá kiểu cách, chỉ đành cúi đầu giả vờ tản bộ ngoài sân. Cũng may chẳng bao lâu sau có binh sĩ bưng đồ điểm tâm đến, nàng cũng nhân đó quay về, giúp một tay bày biện.Thừa Nghị đã thay áo xong, đứng dưới gốc cây thẫn thờ yên lặng. Thái Nghiên thấy hắn vẫn trầm mặc ít nói, nhưng vẻ u ám lúc mới gặp đã tiêu tan khá nhiều, đôi mắt buồn nay le lói chút ánh sáng. Nàng động lòng thương cảm, cả cuộc đời còn lại hắn quyết dành hết cho trận đánh với Chuẩn Cát Nhĩ sao? Thật ra, hai năm nay, Thừa Nghị ca còn khổ hơn nàng nhiều. Nàng ít nhất còn biết mình sẽ có ngày được thả, hắn thì chẳng biết khi nào mới giải thoát được.
"Ăn cơm thôi." Nàng dịu giọng gọi hắn, bởi không kịp chuẩn bị, giọng nàng nghẹn ngào, thấm đẫm bi ai. Thế mà nàng từng nghĩ rằng Thừa Nghị ca ca còn cứng rắn hơn cả Thế Huân, nàng cười khổ, trước giờ nàng vẫn chẳng biết nhìn người mà.
Thế Huân không nói tiếng nào, ngồm ngoàm cắn bánh bao, không thèm đụng tới mấy món hổ lốn do đầu bếp nơi này làm. Thái Nghiên chầm chậm nhai từng miếng, lúc trước nàng dùng đủ cách đòi y mua đồ ăn vặt, y đều cố ý không chiều lòng, lờ đi chẳng quan tâm, câu "Không ăn được thì chẳng thèm" mà nàng nói hôm nào khiến y cảm thấy khó chịu, thôi thì lần này coi như bồi thường y vậy.
Không nghĩ nhiều, nàng đẩy dĩa rau dấm trước mặt mình đến gần tầm tay Thế Huân, ăn rau dấm kèm bánh bao thì ngon hơn nhiều so với mấy món hổ lốn khủng khiếp. Thế Huân lạnh lùng nhìn nàng một thoáng, Thái Nghiên ngẩn người, y sẽ không hiểu lầm rằng nàng cố ý lấy lòng y chứ? Xa cách là coi thường, gần gũi là lấy lòng, nguyên sự xuất hiện của nàng trước mặt y cũng là sai lầm rồi.
May thay Thế Huân không nói gì, cứ thế ăn hết nửa dĩa rau dấm và hai cái bánh bao.
Thừa Nghị ăn qua quýt cho xong bữa rồi hạ lệnh cho binh sĩ ra dắt ngựa. Thái Nghiên cũng vội đứng dậy đi tìm người đánh xe nhà mình.
"Cưỡi ngựa đi, nhanh hơn." Thừa Nghị vỗ vỗ vào yên ngựa.
Thái Nghiên do dự một lát, nghĩ đến tốc độ cùng con đường dằn xóc, đành phải gật đầu.
Nàng ngồi trong lòng Thừa Nghị, ngựa chạy không nhanh lắm, gió xuân dịu dàng, ánh dương ấm áp. Vì thức trắng đêm, cơn buồn ngủ chầm chậm ập đến, nàng bất giác ôm chặt lấy eo Thừa Nghị, tìm tư thế vừa thoải mái vừa an toàn rồi ngủ thiếp đi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Phù Dung Đơn
SonstigesGặp đúng người, đúng thời điểm là Hạnh Phúc Gặp đúng người, sai thời điểm là Bi Thương Gặp sai người, đúng thời điểm là Bất Lực Gặp sai người, sai thời điểm là Thê Lương Ngói xanh tường đỏ, ngự hoa viên mịt mù khói sóng. Khi nàng bồng bột kêu lên rằ...