CHƯƠNG 37: ĐƯỜNG VỀ

670 11 0
                                    


Lúc hoàng thượng hồi kinh thì đã vào độ cuối xuân, Thái Nghiên bế Doãn Khác sáu tháng tuổi đứng nép sát tường, sợ đám người hầu vội vã qua lại vô ý va phải đứa bé

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Lúc hoàng thượng hồi kinh thì đã vào độ cuối xuân, Thái Nghiên bế Doãn Khác sáu tháng tuổi đứng nép sát tường, sợ đám người hầu vội vã qua lại vô ý va phải đứa bé. Đám a hoàn bộc phụ tất bật mang hành lý ra xe, Doãn Khác thích náo nhiệt, nằm trong lòng mẹ hoan hỉ nhìn cảnh bận rộn trước mắt.

Bên Duẫn Nhi còn đông người hơn, hành lý lổng chổng nhiều gấp mấy lần Thái Nghiên. Sau khi sinh nở, hai người càng ít gặp nhau, cùng sống trong phủ, nhưng ai lo thân nấy. Nhìn thấy Thái Nghiên, Duẫn Nhi hiền hòa gật đầu mỉm cười. Thái Nghiên cũng lễ phép đáp lại. Công bằng mà nói, Duẫn Nhi đối xử với nàng như vậy là khoan dung lắm rồi, vì quy củ do Thế Huân lập ra, Duẫn Nhi chẳng được hưởng vinh dự của vợ cả trước mặt nàng, nhưng nàng ta chưa hề làm khó nàng, không đến chỗ của nàng, càng không làm những việc như xỉ vả lăng nhục. Nhắm mắt tản lờ, kể ra cũng là một kiểu khoan dung nhẫn nhịn.

An bài thỏa đáng trong cung xong, Thế Huân lo lắng vợ con ở nhà, vội vã quay về. Doãn Giác cũng còn nhỏ, thói quen sinh hoạt bị đảo lộn nên tức giận gào khóc không thôi, Duẫn Nhi và nhũ mẫu không dỗ được, đứa bé khóc hờn đến khàn cả giọng. Duẫn Nhi sốt ruột bế đứa bé, đám đầy tớ, kẻ thì trổ hết tài năng chọc thế tử cười, kẻ khuyên phúc tấn đừng nóng lòng, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

So với Doãn Giác, Doãn Khác lộ vẻ vô tư lự, còn phá lên cười khanh khách khi thấy bên phía đệ đệ ầm ĩ nhốn nháo. Thái Nghiên cười buồn ôm lấy cậu bé nhẹ nhàng đung đưa, Doãn Khác từ nhỏ đã ít khóc, là đã giúp giảm bớt bao nhiêu vất vả cho nàng.

Thế Huân vừa xuống ngựa, cảnh hỗn loạn đập ngay vào mắt. Y liếc tìm Thái Nghiên, lần này thì nàng và Doãn Khác biết điều hơn hẳn. Duẫn Nhi lệ rơi lã chã ôm con nhào vào lòng y, Thế Huân xót xa, bế Doãn Giác vỗ về một lúc.

Doãn Giác cũng nể mặt a mã, thút thít đôi hồi rồi nín khóc, a hoàn và ma ma hầu cận Duẫn Nhi cố ý lớn giọng khoe khoang trước mặt Thái Nghiên, nói vương gia bình thường rất thương chiều Doãn Giác, do đó Doãn Giác rất thân thiết với a mã, vương gia vừa ôm vào lòng là ngoan ngay.

Duẫn Nhi cũng nín khóc mỉm cười, bĩu môi trách Doãn Giác không biết điều, toàn lấy lòng a mã, lại toàn hành tội ngạch nương.

Thế Huân bất giác nhìn sang Thái Nghiên, sợ nàng chứng kiến cảnh này sẽ tủi thân. Nhưng nàng còn mãi ẵm con, cậu bé thì cười hì hì nhìn đứa em đã nín khóc. Thế Huân khựng lại, lãnh đạm quay đi.

Thái Nghiên vén rèm xe lên. Ra khỏi thành, cảnh vật trước mắt vẫn mênh mang như hồi đi, chỉ khác là cây cối sum sê um tùm hơn. Thái Nghiên xốc nách Doãn Khác đặt bên cửa sổ, chỉ trỏ cảnh vật ven đường, đứa bé cũng vui thích trước cảnh trời đất bao la, cứ phá lên cười khanh khách, đôi chân bụ bẫm chỏi mãi vào đùi nàng, Thái Nghiên giơ cao một hồi thì mỏi tay, vừa sợ nóng lại sợ chật, trên xe chẳng có a hoàn ma ma nào, nhưng nhìn Doãn Khác cao hứng như vậy, nàng vẫn cố nhịn đau kiên trì.

Phù Dung ĐơnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ