Lúc rạng sáng, mưa bụi lất phất, sau bữa sáng, sắc trời vẫn âm trầm nặng nề, thời tiết oi bức.
Hộ vệ tùy tùng đồng loạt lên ngựa, Xán Liệt đỡ a mã lên yên, người đưa tiễn rất đông, Ứng Như phúc tấn chỉ dặn dò vài câu ngắn ngủi.
Thái Nghiên thẹn thùng đi đến trước ngựa, nhún mình tiễn chào cha chồng tương lai, đây là lần đầu tiên nàng gặp Đồ Cáp a mã của Xán Liệt.
Đồ Cáp ngồi trên ngựa đưa mắt đánh giá nàng một hồi, khẽ thở dài "ừ" một tiếng. Lão tổ tông đã có ý tác hợp, nha đầu này trông lại ngoan ngoãn hiền lành, ông cũng không phản đối. "Ngươi phải giữ sức khỏe," Ông nghiêm khắc nhưng không kém phần quan tâm, "Quá gầy rồi đó."
Hơi bất ngờ khi thấy ông nói chuyện với mình, Thái Nghiên cảm kích nhún mình vâng dạ.
Xán Liệt rời a mã rảo bước đến gần đỡ Thái Nghiên đứng thẳng dậy, thầm xót xa nàng cứ phải nhún chào đến đau cả chân.
Vì đang chuẩn bị nhổ trại lên xe, mọi người đều tụ tập ngoài cổng. Trước mặt bao nhiêu người như vậy, Xán Liệt vẫn yêu thương che chở, khiến Thái Nghiên mắc cỡ đỏ mặt, cau mày khẽ đẩy gã tách ra khỏi mình. Vẻ quyến luyến ngọt ngào của đôi trẻ khiến vài ba người bật cười. Hiếu Trang tựa vào Ngọc An, tươi tỉnh nhìn bọn họ, mở miệng trêu trọc, "Đồ Cáp, con trai ngươi y hệt như ngươi năm xưa vậy."
Câu nói khiến Đồ Cáp và Ứng Như phải đưa mắt nhìn nhau, vừa xấu hổ vừa tình cảm, rồi phá lên cười. Đồ Cáp khom người trên lưng ngựa, từ biệt lão tổ tông.
"Đồ Cáp, ngươi nhiều kinh nghiệm, nhìn xa trông rộng, lần này phải giúp ta để ý hoàng thượng. Ngài vẫn còn trẻ tuổi nóng tính, chưa đủ kinh nghiệm hành quân đánh trận." Hiếu Trang tha thiết dặn dò.
"Nô tài không dám, hoàng thượng niên thiếu anh dũng, lão nô đương nhiên dốc sức tận trung."
Được lão tổ tông tin tưởng nhờ vả, địa vị của Đồ Cáp trong mắt mọi người đương nhiên khác hẳn, Ứng Như phúc tấn không khỏi kiêu ngạo thầm. Thấy lão tổ tông nói xong còn nhìn Xán Liệt và Thái Nghiên đầy ẩn ý, Ứng Như khẽ thở dài. Thái hoàng thái hậu coi trọng Đồ Cáp trước mặt mọi người như vậy, coi như là vận may Thái Nghiên đem đến thôi. Thấy vẻ quyến luyến nồng đậm trong mắt con trai, lòng người mẹ vừa chua xót vừa ngọt ngào, lại vừa bất lực.
Xán Liệt nhìn Thái Nghiên một hồi, không nỡ rời xa, nhỏ giọng dặn "Tối ta sẽ về" rồi mới nhảy lên ngựa cùng a mã đuổi theo đội ngũ dũng sĩ Bát Kỳ và hoàng thượng ở đằng trước.
Thái Nghiên mặt ửng hồng nhìn gã hiên ngang phóng ngựa đi xa, không ngờ đã bắt đầu nhung nhớ gã rồi.
"Tất cả chuẩn bị lên xe!" Thế Huân đột nhiên lớn tiếng ra lệnh đằng sau, khiến nàng giật bắn, chưa kịp đi tìm xe của mình thì đã bị y dùng sức kéo tay lôi đi, rồi quẳng vào cỗ xe ngựa nhỏ dừng sau xe của lão tổ tông. Sợ mọi người chú ý, Thái Nghiên chỉ cau mày, không chống cự.
Quẳng nàng lên xe xong, Thế Huân vẫn chưa chịu buông tay, cứ nhìn chằm chằm vào nàng bằng ánh mắt lạnh như băng, Thái Nghiên ngoảnh mặt đi mặc kệ, nhưng lòng thì rất hiểu. Thế Huân hô gió gọi mưa, cao cao tại thượng từ nhỏ, lúc nàng quấn quýt thì y thấy phiền phức, dẫu nàng có chết trước mặt, y vẫn tỉnh như không, lạnh lùng giương mắt nhìn. Nếu nàng lẳng lặng rút lui, không bị ai để ý, lúc y gặp lại nàng chắc sẽ còn nghênh ngang đắc ý, cho rằng nàng là kẻ bị y vứt bỏ, không thèm nhìn thẳng mặt nàng. Thế mà giờ đây nàng lại có Xán Liệt, còn được trân trọng yêu thương. Nàng nở nụ cười nhợt nhạt, bản thân cũng không ngờ mình lại may mắn đến vậy, nhưng Thế Huân thì không cam lòng, đi giở tính khí vương gia bươi chuyện khắp nơi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Phù Dung Đơn
RandomGặp đúng người, đúng thời điểm là Hạnh Phúc Gặp đúng người, sai thời điểm là Bi Thương Gặp sai người, đúng thời điểm là Bất Lực Gặp sai người, sai thời điểm là Thê Lương Ngói xanh tường đỏ, ngự hoa viên mịt mù khói sóng. Khi nàng bồng bột kêu lên rằ...