Chương 2: Về nhà

1K 26 0
                                    


Thái Nghiên rón rén đi từng bước một trên lối hẹp giữa hai bờ tường cung điện, chỉ sợ hễ thả lỏng là mất kiềm chế, là sẽ vắt chân lên cổ mà chạy.

Hai năm rồi, nàng không hề bước ra khỏi khoảng sân cũ nát của An Ninh điện.

Ngoài Tây Hoa môn có một người. Thái Nghiên dừng chân, không muốn để họ nhìn thấy bộ dang nôn nóng mất kiểm soát của mình.

"Thái Nghiên ..." Người đó gọi tên nàng, khẽ khàng như tiếng thở dài. Thái Nghiên ngạc nhiên nhìn kỹ, hóa ra là Tử Úc, trông khác trước nhiều quá. Nàng không nén được bùi ngùi. Hai năm nay xảy ra bao nhiêu chuyện, còn ai giữ được diện mạo thời niên thiếu nữa chứ?

Tử Úc cũng quan sát nàng. Qua ánh mắt kinh ngạc ấy, Thái Nghiên biết gã cũng như nàng, đang cảm khái trước những thay đổi mà tháng năm đem lại.

Rõ ràng là từng thân thiết, mà bất thần không biết nói gì. Khoảng lặng, khiến quá khứ họ hằng mong quên lãng cứ hiện về tâm khảm như thể nói mới xảy ra đây thôi.

Thuở ấy mọi người đều còn nhỏ.

Ngạch nương qua đời sớm, Thái Nghiên gần như không nhớ rõ diện mạo của bà. Đến khi cả a mã cũng qua đời, nàng được lão tổ tông đón vào cung nuôi dưỡng.

Dẫu kề cận lão tổ tông, nàng vẫn linh cảm được sự khinh thường của người khác. Nàng xuất thân trong một vương phủ đã sa sút, chỗ dựa duy nhất chính là lòng thương hại của lão tổ tông. Chỉ có Tử Tình tỷ tỷ là chân thành tử tế với nàng, bao nhiêu năm qua, nàng cũng chỉ có mình Tử Tình tỷ tỷ là bằng hữu.

Tử Úc trước mặt nàng đây, cao gầy tuấn tú, đường nét không đổi khác quá nhiều, nhưng khí độ riêng có của kẻ cầm quyền đã thay thế vẻ ngây ngô thời thiếu niên. Thái Nghiên không bao giờ quên chính Tử Tình, Tử Úc đã cứu nàng thoát khỏi đám đông phẫn nộ vào ngày nàng cưỡi ngựa gây họa, và cũng không quên được cảm giác an toàn khó tả khi nằm sấp trên tấm lưng gầy còn chưa vững chãi của Tử Úc.

Suốt một thời gian dài, người trong cung say sưa bàn tán về Tử Tình và Thừa Nghị. Ban đầu Thái Nghiên nức nở khóc lóc, nhưng về sau chỉ hờ hững lắng nghe, bởi câu chuyện được nhắc đi nhắc lại quá nhiều lần, nỗi thống khổ dẫu lớn cách mấy cũng khó sâu sắc mãi. Hơn nữa, đám người bàn tán hào hứng mê mải kia chỉ coi đó như một huyền thoại, chứ làm sao thấu hiểu nỗi bi ai của Thừa Nghị và Tử Tình?

Có lẽ bọn họ căn bản chẳng thèm quan tâm, chỉ đem ra kể như chuyện trà dư tửu hậu mà thôi.

Khi đến kinh thành bàn việc hòa hảo, tiểu vương gia Chuẩn Cát Nhĩ liền phải lòng Tử Tình. Hoàng thượng cân nhắc rồi chấp nhận lời cầu hôn của tiểu vương gia. Thừa Nghị xưa nay vốn luôn lấy đại cục làm trọng, bấy giờ bỗng lại thay đổi hẳn thái độ. Muốn đưa Tử Tình bỏ trốn mà thất bại, y bất đồ bắn tên giết chết Tử Tình.

Tình yêu mặn nồng lãng mạn không ngờ lại kết cục một cách ngang trái giày vò đến thế. Tiểu vương gia phẫn nộ quay về Chuẩn Cát Nhĩ, từ đó bất hòa với Đại Thanh. Thừa Nghị mất đi Tử Tình, bị biếm về trông lăng cho tổ tiên, sống nốt ngày tàn như xác không hồn.

Phù Dung ĐơnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ