CHƯƠNG 43: BI THƯƠNG

1.1K 16 0
                                    

Anh khóc đó :((

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Anh khóc đó :((

Theo đúng lời hứa, Thái Nghiên chuẩn bị một bữa tối vô cùng thịnh soạn cho con trai. Doãn Khác rất thích món cá hun khói, nàng liển tỉ mỉ gỡ xương giúp cậu, Doãn Khác liền phá lên cười, "Ngạch nương, người còn tưởng con là con nít ba tuổi sao? Con đã biết tự mình nhả xương từ lâu rồi."

Thái Nghiên giở vờ trừng mắt, "Dù có tám mưởi tuổi thì vẫn là con nít đối với ngạch nương!"

Doãn Khác nói giọng chắc nịch: "Thế thì hay lắm, khi Doãn Khác tám mươi tuổi, ngạch nương vẫn phải ở bên gỡ xương cho Doãn Khác nhé!"

Thái Nghiên tủm tỉm cười, đưa tay vuốt mái tóc đen nhánh của con, "Lại nói vớ vẩn rồi, ngạch nương làm sao thọ lâu như vậy? Doãn Khác sẽ trưởng thành, không có ngạch nương chăm sóc cũng vẫn sống rất hạnh phúc thôi."

Mặt Doãn Khác như hóa đá, cậu chưa hề nghĩ đến chuyện có ngày mẹ sẽ rời cậu mà đi, "Không!" Cậu lắc đầu thật mạnh, "Ngạch nương nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, luôn ở bên Doãn Khác!"

"Hài tử ngốc này, mau ăn cơm đi," Thái Nghiên mỉm cười, quay đầu nhìn ánh lửa chập chờn trên giá nến, cuối cũng vẫn giữ được nét cười trên môi, "Nhưng ngạch nương tin rằng, Doãn Khác là một đứa bé vừa dũng cảm vừa kiên cường, gặp phải chuyện gì cũng không sợ hãi, có thể vượt qua bất cứ khó khăn nào, đúng không?"

Nguyệt Mặc đứng bên gắp thức ăn, nghe thấy bèn mỉm cười tiếp lời, "Sao đang vui vẻ lại nói những lời như vậy. Cách cách, người cũng ăn nhiều một chút đi!"

Thái Nghiên nhoẻn cười, thơm lên khuôn mặt bất mãn của con trai, "Bởi vì Doãn Khác là niềm tự hào của ngạch nương, trong lòng ngạch nương, Doãn Khác là người tài giỏi nhất."

Tài giỏi nhất?

Mặt Doãn Khác lộ rõ phiền muộn. Ngạch nương coi trọng cậu như vậy, nhưng cậu lại làm người thất vọng hết lần này đến lần khác, đến làm bạn học ở Thượng thư phòng cũng không trúng tuyển, tài giỏi nhất? Chắc là chỉ mình ngạch nương mới nghĩ như vậy thôi.

Khoảng cách quá gần, nỗi mất mát quá lớn hiện lên rõ rệt trong đôi mắt đen láy của con trai, khiến nàng không sao tránh né được. Không còn tiếc nuối gì nữa, chỉ cần nỗi ưu sầu đừng mãi tích tụ trong đôi mắt này, thân nàng ra sao cũng không đáng ngại.

"Doãn Khác, nhớ kỹ lời ngạch nương," Nàng nâng gương mặt bé nhỏ, trịnh trọng nhìn thẳng vào mắt con trai, "Đừng tiếc thương những gì đã mất, phải trân trọng mọi thứ đang có, con nhớ rõ chưa?"

Phù Dung ĐơnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ