"Muốn trồng hoa cỏ phải dậy sớm, trước khi mặt trời hun nóng mặt đất." Cầm cây kéo tỉa hoa nhỏ xíu, Ứng Như phúc tấn cẩn thận cắt bỏ lá vàng trên cây.
Lá cây xanh um còn đọng sương sớm, Thái Nghiên ngửi thấy mùi hương thoang thoảng."Vâng ạ." Nàng nhỏ giọng đáp lời, hôm nay mới sáng sớm Ứng Như phúc tấn đã vào cung giúp lão tổ tông chăm sóc cây hoa trong vườn, còn đặc biệt gọi nàng theo cùng. Lão tổ tông rất vui mừng, dặn dò nàng phải "ngoan ngoãn học tập", ý đồ rõ ràng đến mức không còn là ám chỉ nữa.
"Người ta thường nói hoa đẹp cũng cần lá xanh xứng đôi, do vậy đánh giá một cây hoa đẹp hay xấu không chỉ nhìn vào đóa hoa kiều diễm nở rộ đầu cành, mà cần nhìn vào lá và dáng của nó. Không thể để lá vàng, bị sâu ăn hay bị biến dạng." Ứng Như phúc tấn vừa giải thích vừa xén lá, càng lúc càng có nhiều lá cây phất phơ rơi xuống đất. "Hơn nữa, đối với cây hoa này, lá rơi xuống cũng là dưỡng chất tốt."
Thái Nghiên nãy giờ chăm chú lắng nghe, hiểu ngay ý của bà, vội vã cúi mình nhặt lá rụng rải rác, tiện tay cầm lấy cái xẻng nhỏ trong hộp, chuẩn bị đào đất chôn lá.Ứng Như phúc tấn nhìn thấy, chậm rãi nói: "Dùng xẻng đào đất quanh gốc cây có thể vô tình làm tổn thương rể, nếu nặng thì cả cây hoa sẽ chết."
Thái Nghiên ngẩn người, hạ xẻng xuống.
"Muốn chiêm ngưỡng một đóa hoa xinh đẹp thì phải ra sức mà vun đắp cho nó. Muốn nhận kết quả thì đương nhiên phải nỗ lực." Ứng Như phúc tấn tỉ mỉ tìm lá úa giữa những cành hoa, lời nói đầy ẩn ý.
Thái Nghiên tủm tỉm cười đáp, "Vâng ạ."
Nàng dùng tay đào lớp đất dưới gốc cây. Nếu như lúc trước, nàng sẽ nghĩ ngay rằng Ứng Như phúc tấn cố ý gây khó dễ cho nàng, nhưng giờ nàng cảm thấy bà nói rất đúng. Nỗ lực, không hẳn là sẽ có kết quả, nhưng nếu không nỗ lực thì chắc chắn sẽ chẳng nhận được gì.
"Đào sâu một chút, nhân tiện làm cho đất tươi xốp."
"Vâng ạ." Thái Nghiên mỉm cười gật đầu, dùng tay tỉ mỉ đào bới lớp đất ẩm, cử động nhẹ nhàng sợ làm đứt rễ cây. Nàng đã quen lao động nặng, móng tay không để dài, tận tâm làm việc thì trông cũng ra dáng lắm.
Ứng Như phúc tấn nhìn kỹ nàng, lạnh lùng cười nhạt: "Cây này là tường vi, trông giống hoa hồng nhưng không cao quý trang nhã bằng."
Bàn tay đang vùi trong lớp đất ẩm bỗng run rẩy, tường vi rất giống hoa hồng nhưng lại không cao quý bằng, chắc là đang mắng xéo nàng đó thôi. Nàng tiếp tục xới đất, thỉnh thoảng lại rắc lá vào, tỏ vẻ không hiểu lời châm biếm kín đáo của Ứng Như phúc tấn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Phù Dung Đơn
RandomGặp đúng người, đúng thời điểm là Hạnh Phúc Gặp đúng người, sai thời điểm là Bi Thương Gặp sai người, đúng thời điểm là Bất Lực Gặp sai người, sai thời điểm là Thê Lương Ngói xanh tường đỏ, ngự hoa viên mịt mù khói sóng. Khi nàng bồng bột kêu lên rằ...