Draco u buồn, nhìn ra cửa sổ, lại rầu muốn chết nhìn nhà bếp, đột nhiên nghĩ cuộc đời mình thiệt là bi thảm.
Hức, Volvo nhà mình, đậu trong sân đã một tuần rồi, Draco nỗ lực kiềm nén ham muốn đi ngắm nó một tí, vật mặt xuống bàn, ủ rũ. Thế nhưng chủ nhân của nó chưa đụng tới nó một tí nào – mỗi ngày, vẫn là cái xe Volvo màu bạc của Edward đưa mình đến trường, về nhà. Thành thật mà nói, khi không có mong muốn gì , có chán hơn nữa cậu vẫn có thể chịu được, thế nhưng một khi thứ bạn muốn đặt trước mặt, mà bạn lại chẳng thể đụng vào, Draco khẳng định, cậu thấy khó chịu chết đi được – cái này so với khi ở Thái Ấp Malfoy, mẹ Cissa không cho mình ăn nhiều đồ ngọt còn khó chịu hơn nhiều.
Draco rất muốn tự vò rối tung tóc mình lên, bàn tay giơ lên được nửa chừng lại thõng xuống – Malfoy gia huấn: Đầu khả đoạn, tóc bất khả loạn!!!
WTH!!! Draco muốn đập bàn, trước đây ở Hogwarts, mỗi lần cậu khó chịu trong người còn có thể tìm thằng ranh cứu thế chủ kia chọc ngoáy một tí , đùa một tí, cười cợt một tí – tuy rằng không biết cuối cùng ai thảm hơn ái, thế nhưng cũng coi là xả stress ... Draco chớp chớp mắt, càng nghĩ càng thấy khổ sở trong lòng.
Draco lại thở dài lần nữa, ngóc đầu lên nhìn ra sân, lại nhìn vào nhà bếp. Rốt cục nhấc cái chân ngàn vàng của mình lên, đi vào nhà bếp. Sắc mặt cứng đờ nhìn đống nồi niêu ủ rũ trên kệ bếp, lại nhìn vào cái thùng rác đầy tú ụ những gói thức ăn quá hạn, mở tủ lạnh ra, nhìn đống thức ăn hôm qua Edward lôi đi siêu thị mua về – bởi vì Draco vẫn chả dùng xe của mình được, thế nên Edward rất nhiệt tình mà đưa cậu đi – mà cậu không làm sao cự tuyệt cho được!!
Chết tiệt, cậu sẽ không nói cho Edward rằng là mấy quyển sách nấu ăn kia cậu chưa động đến – ê, cậu đã gói cẩn thận, bỏ vào tủ, còn đòi hỏi gì nữa?? Cậu cũng nhất định không nói cho cậu ta biết mấy thứ đồ hôm qua có mua hay không thì cũng thế mà thôi... Draco nhún vai, được rồi, nhà Malfoy không biết có thiếu cái gì không, thế nhưng riêng Galleons thì có thể ném chết người đấy, vì thế, đương nhiên cha sẽ không keo kiệt chuyện tiền sinh hoạt với cậu rồi. Nghĩ đến đám tiền lấp ló ánh kim đó, Draco bình tĩnh hơn.
Khái khái, nghĩ chuyện chính, giờ này không phải lúc nghĩ nhà Malfoy có bao nhiêu tiền!! Draco bóp bóp mặt mình mấy cái, mong nó đừng có cứng đờ ra nữa.
Nhìn tủ lạnh chất đầy đồ ăn, Draco có chút bứt rứt, kì thực, có nhiều nữa cũng chẳng thể khiến cậu – Draco Malfoy bỏ đi tự tôn của một phù thủy mà xuống bếp cho được, huống chi thêm một chuyện quan trọng nữa là cậu chả biết làm. Thế nhưng, Edward khác với người khác đúng không? Draco chớp chớp mắt, giống như là cha đỡ đầu mê ma dược, vì phụ thân, cũng có thể lãng phí thời gian mà đi chế ra mấy thứ nhàm chán phát chết như thuốc làm đẹp, bảo trì dung mạo cái gì đó – Slytherin rất coi trọng bạn bè đấy.
Hơn nữa, ngày xưa, khi Pansy và Blaize đến Thái Ấp Malfoy làm khách, mẹ Cissa cũng sẽ mời ăn bánh ngọt , tuy rằng chả biết do mẹ tự tay làm hay gia tinh làm. Thế nhưng, nếu có khách đến, trong nhà có chút đồ mời người ta vẫn tốt hơn.
Huống gì, hôm nay Edward đến dạy cậu lái xe... Từ phương diện nào mà xét, cậu cũng không thể không làm gì được... Nhìn bếp.. rồi lại nhìn tủ lạnh, Draco bày một bộ tráng sĩ ra đi chả về nổi, mở ra cái ngăn tủ đã đóng kín N ngày, lấy quyển <<100 món ăn thông dụng>> ra.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Harry potter crossover Twilight] Mộ quang trục quang
FanficDraco chưa bao giờ nghĩ, bản thân sẽ có được cơ hội nhìn thấy sinh vật hiếm có bậc nhất, chỉ tồn tại trong truyền thuyết của giới phù thủy - Huyết Tộc. Ai ngờ khi bị phụ thân đóng gói ném tới cái thị trấn bé bằng cái lỗ mũi - Forks của Mỹ, lại gặp đ...