Chương 4

730 23 0
                                    

Biện Bạch Hiền đi đằng sau Phác Xán Liệt, cậu sợ hãi nép người ôm lấy cánh tay hắn. Mở cánh cổng lớn, phải đi vào một con đường sâu nữa mới đến chiếc sân rộng trước một ngôi nhà gọn gàng đơn giản. hắn ấn Bạch Hiền ngồi xuống ghế, Ninh Thương được Phác Xán Liệt phân phó gọi viện trưởng ra ngoài cũng từ trong ngôi nhà bước ra. Viện trưởng Chu bước theo sau cùng một thiếu niên nữa.

Lộc Hàm hai mắt hướng thẳng đến Biện Bạch Hiền ở phía sau. Sau đó cậu ta lại ngước mắt nhìn Phác Xán Liệt.

"Bạch... Hiền"

Viện Trưởng Chu nói nhỏ giọng. Ông đưa tay đến phía cậu, Biện Bạch hiền chỉ nhớn nhác nhìn về phía hai người một già một trẻ đối diện. Bộ dạng Phác xán Liệt đứng chắn trước Biện Bạch Hiền khiến viện trưởng có chút nhíu mày. Ông đơn giản hạ tay xuống, nghiêm mặt nhìn.

Lộc Hàm không sợ hãi đi thẳng về phía Biện Bạch Hiền. Cậu muốn biết bạn của mình bị sao vậy, sao lại dùng ánh mắt đề phòng nhìn mình. Lộc Hàm có điểm khó hiểu. Trước kia Biện Bạch Hiền không có như vậy. Liệu có phải Phác Xán Liệt lại tiếp tục uy hiếp cậu, có phải hắn doạ sẽ đốt cô nhi viện. Phác Xán Liệt theo viện trưởng nói chuyện, hiện tại chỉ còn Ninh Thương, Lộc Hàm và Biện Bạch Hiền ở lại.

"Cậu có phải bị Phác Xán Liệt nhục mạ tiếp không? Sao không nhìn tôi?"

Lộc Hàm cố gắng gặng hỏi, Ninh Thương đứng bên cạnh kéo vội cậu ta đứng dậy, cuối cùng vẫn phải nói sự thật.

"Bạch Hiền bị bệnh, không nhớ gì hết"

Lộc Hàm hai mắt đột nhiên lạnh lẽo, nhìn Ninh Thương uất hận.

"Việc của Ngô Thế Huân không phải do thiếu gia"

Cậu nhếch miệng cười. Việc của Ngô Thế Huân, bọn họ không hề chịu trách nhiệm. Phác Xán Liệt thật đáng ghét. Hắn tội lỗi, việc gì kéo Ngô Thế Huân chịu hậu quả. Lộc Hàm không nhìn Ninh Thương, quay sang quan sát Biện Bạch Hiền. Bạch Hiền, cái gì cũng không hiểu sao? Người khiến cậu ấy ra như vậy, chắc chắn là Phác Xán Liệt. Ninh Thương nói xong,gáy ớn lạnh, Lộc Hàm đau khổ khiến hắn cũng dằn vặt vô cùng.

" Tôi là em trai anh Thế Huân, Ngô... Ninh Thương"

Lộc Hàm nhìn bàn tay hắn đưa ra, cũng không thèm nắm lại. Cậu hận Ngô Thế Huân, hận những người xung quanh Phác Xán Liệt.

Ninh Thương hạ tay xuống, ánh mắt xa xăm nhìn về phía vô định. Hắn đã lấy tư cách em trai của Ngô Thế Huân nhưng Lộc Hàm cũng không chấp nhận. Lộc Hàm rất ghét Ngô Thế Huân, rất hận hắn. Cơn gió nhẹ thổi đến, mái tóc mượt của Lộc Hàm bay lên, hiện ra sau gáy hai kí tự "HH". Ninh Thương bất giác đưa tay kéo nhẹ tóc xuống điệu bộ giống như cố gắng che đậy một thứ gì.

Năm đó, Ngô Thế Huân là cánh tay phải trung thành của Phác Xán Liệt, Xán Liệt biết quan hệ giữa Biện Bạch Hiền và Kì Thiên Cựu nên sai hắn thay Thiên Cựu bên cạnh Bạch Hiền. Khoảnh khắc Thế Huân Lộc Hàm lần đầu thấy nhau cũng rất đặc biệt. Lộc Hàm biết hắn là tay sai của Phác Xán Liệt nên gặp đâu là chửi, gặp đâu là đánh, Ngô thế Huân tính cách không dễ nóng giận như Phác thiếu gia kia, nên đánh bao nhiêu cũng được. Chính là, sau đó được một thời gian, họ Ngô kia mặt dày tỏ tình với Lộc Hàm. Cái gì cũng bỏ qua, cái gì cũng gạt sang một bên, chỉ nhường chỗ cho tình yêu.

[Longfic/Re-up] [ChanBaek] Nguyện Tan Biến.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ